Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 342

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:44:14
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hôm nay Hoàng thượng rảnh rỗi, tâm tình săn sóc đường , liền hạ lệnh gọi Đoan Thân vương đến Ngự Thư phòng. Đợi hành lễ xong, Người đưa sổ tấu luận tội , trầm giọng: "Xem ."

 

Đoan Thân vương vội vã mở sổ tấu , lướt mắt nhanh như gió, đó hận thể xé nát tấuChương thành từng mảnh vụn. Lúc Hoàng thượng : "Nói một chút ."

 

Đoan Thân vương mím môi lên tiếng. Hoàng thượng biểu cảm của , liền bên trong hẳn là chuyện. Người rót một chén nhấp một ngụm, phất phất tay ý bảo Đoan Thân vương xuống, : "Nói một chút ."

 

Đoan Thân vương im lặng cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền. Hoàng thượng nhíu mày, đây là chuyện khó thể mở lời ?

 

Mọi luôn luôn tò mò về chuyện riêng của khác, ngay cả Hoàng thượng cũng ngoại lệ. Người mang tâm thái xem kịch : "Ngươi cho rằng ngươi , trẫm liền ?"

 

Đoan Thân vương nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lông mày nhíu chặt . Hắn suy nghĩ một lúc : "Hoàng , chuyện mất mặt."

 

Hoàng thượng: "Đều là cốt nhục ruột rà, mất mặt cũng lộ ngoài cho ngoài ."

 

Đoan Thân vương thể , cho nên kể một chuyện giữa Lâm Ngọc Tuyền và Triệu Thi Nhu, cuối cùng : "Hoàng , thần g.i.ế.c c.h.ế.t Lâm Ngọc Tuyền cùng Triệu Thi Nhu."

 

Nói xong, chờ Hoàng thượng trả lời, nhưng đợi một lúc lâu cũng thấy động tĩnh. Hắn đầu , chỉ thấy Hoàng thượng đang rũ mí mắt xuống, vẻ mặt trầm ngâm.

Phạm Khắc Hiếu

 

"Hoàng ." Đoan Thân vương gọi một tiếng.

 

Hoàng thượng hồi thần: "Muốn g.i.ế.c thì cứ tay ."

 

"Gian phu dâm phụ nên c.h.ế.t." Đoan Thân vương nghiến răng nghiến lợi .

 

Sau đó nghĩ đến Lý Cảnh Hiền, : "Thần cũng , hài tử Lý Cảnh Hiền là cốt nhục của thần , bởi đành tạm thời giữ mạng sống."

 

Hoàng thượng lời của , hoảng thần một lúc, đó thản nhiên : "Cứ tuỳ tiện nuôi dưỡng tại một thôn trang hẻo lánh nào đó là ."

 

Đoan Thân vương gật đầu: "Thần cũng nghĩ như ."

 

Lời Biên tập: Về sự tình của hai vị cô nương Tạ gia, e rằng một vài độc giả vẫn tường tận.

 

Chưởng sự Tạ gia, vì vài lẽ, kết giao thông gia với Vĩnh Ninh Hầu phủ, liền phái Tạ đại phu nhân (chủ mẫu đương quyền) đích đến dò xét. Sau cuộc trò chuyện cùng Đường Thư Nghi, Tạ đại phu nhân nhận thấy Hầu phủ là nơi lành, gả nữ nhi Tạ Yến Hoa cho Tiêu Ngọc Thần, hai tuổi tác tương đương.

 

Tuy nhiên, Tạ gia vốn hướng đến là Nhị công tử Tiêu gia, mà Tiêu Nhị cùng tuổi với Tạ Hi Hoa. Do đó, nguyện vọng ban đầu của Tạ gia là Tạ Hi Hoa cùng Tiêu Nhị kết thành duyên phận.

 

Hôm nay Hoàng đế triệu kiến Đoan Thân vương, là vì luận tội vương gia . Thứ hai là vì tâm tình y lúc đang cực kỳ hân hoan, lắng tin đồn về Đoan Thân vương, tìm chút điều mua vui. nào ngờ, niềm vui chẳng thấy, ngược còn khiến y gợi nhớ cố sự năm xưa bụi trần phủ lấp.

 

Y hết hứng thú, phất tay xua Đoan Thân vương: "Ngươi hãy lui . Về phần Vương phi và Lâm Ngọc Tuyền , ngươi xử trí thế nào thì cứ tùy ý."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-342.html.]

 

Nghĩ đến hai tỷ Giai Ninh Quận chúa, y căn dặn: "Ngươi là bậc phụ , nên gánh vác trách nhiệm của một cha. Giai Ninh lớn, ngươi cần lo liệu hôn sự cho nó. Còn về Cảnh Hạo, mặc dù tư chất phần kém cỏi, song nếu ngươi dạy dỗ tử tế, việc giữ vững Vương vị cũng chẳng chuyện khó."

 

Đoan Thân vương Hoàng thượng nhận xét Lý Cảnh Hạo tư chất kém, thầm hừ lạnh trong lòng: Tiểu tể tử mưu mẹo nhiều đến nhường nào, Hoàng thượng . Chỉ là thấy sắc mặt Hoàng đế khó coi, dáng vẻ mau chóng đuổi , liền cung kính đáp lời, cáo lui.

 

Sau khi rời , Hoàng đế tựa đầu ghế, nhắm mắt trầm tư một hồi lâu, mới cất lời: "Đứa hàng thứ Bảy, đúng ?"

 

Câu hỏi thật chẳng đầu chẳng cuối, nhưng Tiêu Khang Thịnh lập tức minh bạch, y đang hỏi về Thất hoàng tử, liền cẩn trọng đáp: "Bẩm Hoàng thượng, đúng là Thất hoàng tử ạ."

 

"Ừm, hiện tại thế nào ?" Hoàng đế hỏi.

 

"Chuyện ... Nô tài thật sự rõ lắm, nô tài hỏi thăm?"

 

Hoàng đế dậy, "Hãy xem ."

 

Tiêu Khang Thịnh lệnh, vội vã dẫn đường. Hắn cũng rõ Thất hoàng tử đang ngụ tại , nên rời khỏi Ngự thư phòng, liền ám chỉ cho một tiểu thái giám đang đợi sẵn. Tiểu thái giám vội vàng dò la, chẳng mấy chốc trở về, mật báo đường cho Tiêu Khang Thịnh.

 

Hoàng đế cố chấp bộ hành, Tiêu Khang Thịnh liền dẫn y đến nơi ở của Thất hoàng tử. Đường càng lúc càng hoang vu, mãi đến khi đến một mảnh viện tử tồi tàn đến mức gần như thể nào ở , họ mới dừng bước. Tiêu Khang Thịnh chứng kiến quang cảnh viện tử, khỏi cẩn thận liếc Hoàng đế. Dù thế nào nữa, đây cũng là hoàng tử, sống trong một nơi còn chẳng bằng chỗ ở của lũ hạ nhân thấp kém.

 

Mà Hoàng đế chỉ khẽ cau mày, : "Không cần thông báo, cứ ."

 

"Vâng." Tiêu Khang Thịnh đáp lời, lập tức một tiểu thái giám đẩy cánh cổng loang lổ . Ngay đó, bọn họ thấy trong mảnh viện lớn lắm, tuy hoang phế nhưng sạch sẽ.

 

Một thiếu niên mười một, mười hai tuổi gầy gò chỉ còn da bọc xương, đang ngây ngốc bậc thềm. Thấy bọn họ bước , sắc mặt chẳng chút biến chuyển, tựa như một khúc gỗ vô tri.

 

Lần , trán Hoàng đế nhíu chặt .

 

lúc , một lão thái giám từ trong phòng , thấy trong viện thì sửng sốt, đó bước nhanh hai bước, quỳ gối mặt Hoàng đế: "Nô tài tham kiến Hoàng thượng."

 

Mà Thất hoàng tử đang bậc thềm, thấy hai chữ "Hoàng thượng", ánh mắt đổi, nhưng đầy kỳ lạ và hoảng loạn. Chỉ thấy dậy, niết bộ y phục ngắn ngủn của , dáng vẻ tiến lên thỉnh an nhưng dám.

 

Lão thái giám thấy thế, vội vàng tiến đến kéo tay bé, giọng hạ thấp: "Điện hạ, Hoàng thượng giá lâm, mau mau thỉnh an Hoàng thượng!"

 

Thất hoàng tử vẫn cứ yên, dường như dám bước tới. Thấy , sắc mặt lão thái giám càng thêm luống cuống, ông kéo Thất hoàng tử, thấp giọng thúc giục: "Người mau thỉnh an Hoàng đế , nô tài dạy , chẳng lẽ quên sạch ?"

 

Thất hoàng tử cúi đầu lên tiếng. Lão thái giám bất lực, kéo bé quỳ xuống mặt Hoàng đế. Lần , Thất hoàng tử mới cất lời, lắp bắp : "Thỉnh an Hoàng… Hoàng thượng."

 

Lão thái giám trộm liếc thấy sắc mặt Hoàng đế càng ngày càng tối, vội vàng dập đầu lạy: "Hoàng đế bớt giận, nô tài ngu xuẩn thể dạy dỗ Thất hoàng tử chu đáo. Thất hoàng tử thực thông minh, đúng ... Là do nô tài dạy."

 

 

Loading...