Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 296

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:43:18
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lương quý phi nhích đầu gối, quỳ sát bên bàn, gương mặt đẫm lệ ngước lên khẩn cầu: "Cầu xin Hoàng thượng tha thứ cho nó , Cảnh Minh thật sự cố tình gây tội lớn. Ngài nó ngu dốt, thần xin thừa nhận. Chuyện nó tưởng rằng là thiên y vô phùng, hóa là một cái bẫy giăng sẵn, thiết kế hãm hại, chỉ chờ nó tự sa bẫy."

 

"Hoàng thượng," Lương quý phi quỳ rạp đất, nức nở thống thiết, "Hôm nay thần xin bẩm thật với ngài, chỉ Cảnh Minh hận Vĩnh Ninh hầu phủ, mà thần cũng ôm hận sâu sắc! Đệ của thần vì Vĩnh Ninh hầu phủ mà bỏ mạng! Ngài bảo thần thể hận! Chỉ trách mưu kế của Đường Quốc Công và Vĩnh Ninh Hầu phu nhân quá cao thâm, vượt xa tầm hiểu của nhi tử ngu xuẩn của chúng , hu hu hu..."

 

Hoàng đế vẫn an tọa, vẻ mặt trầm tĩnh hề cất lời. Lương quý phi lén lút quan sát biểu cảm của y, tiếp tục than : "Hoàng thượng, phụ mẫu nào ai lòng bao che cho con cái , Vĩnh Ninh hầu phủ cũng ngoại lệ. Lần , thần bảo đến mặt Trường Bình công chúa nạp Thế tử Vĩnh Ninh hầu nam sủng, chuyện đó là sai, nhưng Vĩnh Ninh hầu phủ chuyện lớn đến mức ."

 

"Hoàng thượng, Cảnh Minh thể cam lòng! Thần cũng cam lòng! Phàm là bậc phụ mẫu, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cho rằng con cái chỗ nào cũng ưu tú, thần đây cũng nghĩ như ! Hoàng thượng, Cảnh Minh cũng là cốt nhục của ngài! Hu hu hu…"

 

Nếu Đường Thư Nghi những lời lẽ của Lương quý phi, chắc chắn sẽ cảm thán rằng lời của nàng quả thực vô cùng khéo léo và mang tính thao túng cảm xúc. Nàng chỉ đổi cách nhận của Hoàng đế đối với Vĩnh Ninh hầu phủ và Đường Quốc Công, mà còn khơi gợi lòng nhân từ của bậc phụ trong lòng y.

 

Sắc mặt Hoàng đế quả nhiên dịu vài phần. Y nặng nề thở dài, cất lời: "Quý phi, nàng trở về . Lần , nhất định để cho nó suy tư thật kỹ lưỡng. Bằng , thứ nó đ.á.n.h mất sẽ chỉ là phận, mà là tính mạng!"

 

Lương quý phi khẽ thở phào nhẹ nhõm, coi như việc giải quyết thỏa. Nàng phủ phục mặt đất, khấu đầu tạ ơn Hoàng đế: "Tạ ơn Bệ hạ, tạ Bệ hạ niệm tình cốt nhục mà tha cho nó một con đường sống."

 

Hoàng đế cũng khẽ thở dài, dậy vòng qua bàn, cúi xuống đỡ Lương quý phi dậy: "Ái phi, như nàng , nó cũng là cốt nhục của . Cứ để nó về vương phủ tự suy ngẫm cho kỹ."

 

Lương quý phi ngoan ngoãn gật đầu đáp lời: "Cảnh Minh quả thật nên xem xét bản , bằng cứ mãi kẻ khác bày mưu tính kế."

 

Hoàng đế hạ mi mắt, khiến khác thể rõ thần sắc trong đôi mắt y. Y buông tay Lương quý phi , chỉ : "Nàng trở về ."

 

Lương Quý phi là hiểu đạo lý "tri túc thường lạc" ( đủ thì vui), liền hành lễ với Hoàng thượng, thoáng Nhị hoàng tử xoay rời . Đợi nàng khuất bóng, Hoàng đế mới Nhị hoàng tử vẫn còn quỳ rạp đất, lạnh giọng: "Kể chuyện cho trẫm một lượt."

 

Nhị hoàng tử vội vàng lau mồ hôi và nước mắt mặt, lắp bắp: "Nhi thần thời gian nhận tin tức, học tử Tiêu Dịch Nguyên của Thượng Lâm thư viện chính là tôn nhi của vị chính thất khuất của lão Vĩnh Ninh hầu. Nhi thần lợi dụng Tiêu Dịch Nguyên tranh đoạt tước vị, gây nên sự hỗn loạn trong Vĩnh Ninh Hầu phủ, để nhi thần... thể xem một màn kịch . Nhi thần phái hứa hẹn với Tiêu Dịch Nguyên chỉ là lừa gạt , nhi thần quả thực hề suy nghĩ gì khác."

 

Hoàng đế cau mày thật chặt, giọng đầy sự chán ghét: "‘Hại cuối cùng tự hại ’ chính là đang về ngươi. Cho dù Vĩnh Ninh Hầu phủ hỗn loạn, thì liên quan gì đến ngươi? Hơn nữa, ngươi cho rằng thiên hạ đều ngu như ngươi ? Kẻ dù là tôn nhi của Tiêu Thành Côn, nhưng Tiêu Thành Côn c.h.ế.t, Tiêu Hoài cũng quy tiên, Hầu phu nhân chỉ cần ban cho một khoản tiền đuổi , thiên hạ cũng chẳng thể thêm lời nào. Cái tên tôn nhi của Tiêu Thành Côn đó, quyền thế chống lưng, dám gây sự với Vĩnh Ninh Hầu phủ?"

 

Nhị hoàng tử quỳ rạp mặt đất, dám phản bác nửa lời, nhưng thầm nghĩ trong lòng: Với sự ủng hộ ngầm từ , thêm tước vị mồi nhử rực rỡ, hỏi xem đời bao nhiêu đủ sức cưỡng sự cám dỗ ghê gớm đó?

 

Hoàng đế cúi đầu y, đôi mắt khẽ nheo . Y sống đến tuổi , từ thuở niên thiếu tranh đấu với bao vì ngai vàng, khi đăng cơ luôn đấu tâm đấu trí cùng quần thần. Làm y thể thấu tâm tư đang ẩn giấu của Nhị hoàng tử?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-296.html.]

Lòng vốn tham lam vô độ. Lần , y thể lợi dụng phận hoàng tử, dùng hư danh tước vị để mồi chài kẻ khác; thì ? Lần nữa thì ? Lòng tham sẽ tích lũy, lớn dần lên từng chút một.

 

Dẹp bỏ những suy nghĩ phiền lòng, y hỏi: "Ai gửi tin tức cho ngươi?"

 

Nhị hoàng tử lưỡng lự một hồi, đáp: "Là Ngô Quốc Lương."

 

"Ngô Quốc Lương chuyện ?" Hoàng đế truy vấn.

 

Nhị hoàng tử: "Ngô Quốc Lương là do nữ nhi , Ngô nhị tiểu thư, tiết lộ. Ngô nhị tiểu thư từng hôn ước với Thế tử Vĩnh Ninh Hầu, nên một vài chuyện riêng của Hầu phủ."

 

Hoàng đế xong, trong lòng chỉ một nhát g.i.ế.c c.h.ế.t đứa nghiệt tử , để cho khuất mắt khỏi bận lòng.

 

Y : "Ngô nhị tiểu thư thể moi tin tức từ Vĩnh Ninh Hầu phủ, lẽ nào Hầu phủ đến kẻ ..."

 

Nhị hoàng tử: "Tiêu Dịch Nguyên ạ."

 

Hoàng đế tiếp: "Chẳng lẽ Vĩnh Ninh Hầu phủ phận của Tiêu Dịch Nguyên ? Hầu phủ lập tức về nhận , ắt là bọn họ suy tính riêng. Thế mà ngươi cả gan dính , thu thập ngươi thì còn thu thập ai nữa?"

 

Phạm Khắc Hiếu

" lúc đó Ngô Quốc Lương thề thốt một cách chắc chắn rằng, Vĩnh Ninh Hầu phủ chuyện ." Nhị hoàng tử biện bạch.

 

Hoàng thượng: "..."

 

Quả thực liếc thêm một nào nữa! Kiếp y gây tội nghiệt gì mà sinh một đứa con như thế chứ!

 

"Cút về vương phủ, đóng cửa tự suy xét bản . Không khẩu dụ của trẫm, ngươi tuyệt đối bước ngoài nửa bước." Hoàng đế phất tay.

 

Dù vẫn cấm túc, Nhị hoàng tử chút cam lòng dậy, nhưng chần chừ chịu rời , vẫn cố gắng cầu xin. Hoàng đế thèm liếc mắt tới , cầm chén tay ném thẳng xuống chân y, quát: "Cút ngoài!"

 

Nhị hoàng tử hoảng hốt chạy vọt ngoài.

 

 

Loading...