Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 289

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:43:11
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Suốt dọc đường , Hoàng Văn Diệu vẫn nhắm mắt dưỡng thần, hề ý định trò chuyện với Tiêu Dịch Nguyên. Còn Tiêu Dịch Nguyên thì đang gấp rút suy tính, nên đối đáp .

 

Rõ ràng, Nhị hoàng tử lợi dụng để đối phó với phủ Vĩnh Ninh hầu. Chỉ là hiểu, bản thể tác dụng gì. Cho dù Vĩnh Ninh hầu tạ thế, hai nhi tử của Vĩnh Ninh hầu vẫn trưởng thành, nhưng đó cũng là thứ mà , một thư sinh nghèo, thể can thiệp .

 

Hơn nữa, phủ Vĩnh Ninh hầu rốt cuộc ân oán gì với Nhị hoàng tử?

 

bất kể thế nào, với phận là kẻ lợi dụng, cuộc tranh đấu giữa phủ Vĩnh Ninh hầu và Nhị hoàng tử, dù ai thắng bại, cũng khó mà kết cục . Phương sách giữ nhất chính là tránh xa, tuyệt đối tham gia vũng nước đục .

 

liệu thể ?

 

Tiêu Dịch Nguyên Hoàng Văn Diệu đang nhắm mắt, xem là điều thể. Hai tay siết chặt , nhất định tìm cho kế sách thoát vẹn .

 

"Hoàng , đến nơi."

 

Xe ngựa dừng , giọng của gã sai vặt từ bên ngoài vọng . Hoàng Văn Diệu mở mắt, mỉm với Tiêu Dịch Nguyên, hiệu mời: "Tiêu công tử, xin mời."

 

Phạm Khắc Hiếu

Tiêu Dịch Nguyên khẽ gật đầu, đợi Hoàng Văn Diệu bước xuống mới theo . Quay đầu , đó là một quán . Hắn theo Hoàng Văn Diệu , y gọi riêng một nhã gian. Hai một một bước .

 

Sau khi an tọa, Hoàng Văn Diệu nâng chén , Tiêu Dịch Nguyên mở lời: "Nghe Tiêu công tử gia cảnh nghèo khó, nhưng việc học thông minh, tuệ đạt."

 

"Chỉ là nhờ khắc khổ chuyên cần một chút mà thôi." Tiêu Dịch Nguyên đáp.

 

Hoàng Văn Diệu mỉm , nhấp một ngụm : "Ta cũng giống như Tiêu công tử, từ thuở nhỏ ham thích sách, trong nhà dốc hết vốn liếng để đèn sách. tiếc , thiếu chút may mắn, chỉ đành dừng bước ở danh vị Cử nhân."

 

Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu uống , đáp lời y. Hắn sợ rằng một câu tùy ý của sẽ đối phương nắm sơ hở. Không thể thừa nhận, xuất từ chốn thâm sơn cùng cốc, kinh nghiệm đối nhân xử thế và kiến thức về chuyện đời sánh bằng những kẻ tại Thượng Kinh . Chi bằng, ít vẫn là nhất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-289.html.]

Hoàng Văn Diệu dường như cũng chẳng mong hồi đáp, y tiếp tục: "Cử nhân cho dù tiến cử quan, nhưng cũng ai cũng trọng dụng. Giống như đây, gia thế, quan hệ, dù chút tiền trong tay, so với những bậc quyền quý ở Kinh thành, cũng chẳng đáng kể gì."

 

Tiêu Dịch Nguyên vẫn tiếp tục uống , giữ im lặng. Hoàng Văn Diệu bèn tiếp: "Ngươi đến phủ Đường Quốc Công chăng?"

 

Tiêu Dịch Nguyên khẽ lắc đầu. Hoàng Văn Diệu mỉm với : "Vị phu nhân đang cai quản phủ Vĩnh Ninh Hầu hiện tại, tức Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, vốn xuất từ phủ Đường Quốc Công. Nghe khi còn trong khuê phòng, nàng chính là minh châu trong lòng bàn tay của Đường Quốc Công."

 

“Nói xa hơn một chút,” Hoàng Văn Diệu : "Đường Thư Bạch, Thế tử phủ Đường Quốc Công, thoạt đầu cũng thi đậu Tú tài, đó đề cử nhậm chức, nay là nhị phẩm đại quan. Còn Nhị lão gia phủ Đường Quốc Công, lúc đầu thi đậu Tiến sĩ. Người khác đậu Tiến sĩ đều bắt đầu từ thất phẩm tiểu quan, còn trực tiếp ngoại phóng quan ngũ phẩm."

 

Hoàng Văn Diệu thở dài một tiếng thật nặng nề, Tiêu Dịch Nguyên cảm nhận sự chân thật trong tiếng thở dài đó. Hắn : "Ngươi ở Thượng Kinh lâu ắt sẽ rõ, khoa cử thể giúp kẻ sĩ nhập sĩ, rạng danh tổ tông, song nếu quan hệ, tiền bạc, dù cho ngươi đỗ Tiến sĩ, cả đời cũng chỉ loanh quanh với chức quan thất phẩm bát phẩm, một câu của đại lão gia bên cũng đủ khiến ngươi chẳng thể cất lời."

 

Ánh mắt Tiêu Dịch Nguyên thật sâu: "Tiêu công tử, ngươi lĩnh hội chứ? Xuất , xuất , đặt chân triều đình, quả thực khó như trèo lên trời xanh."

 

Hai tay Tiêu Dịch Nguyên khẽ cuộn , trầm mặc đáp. Những lời Hoàng Văn Diệu , kỳ thực y sớm thấu hiểu. Tuy giờ ai thẳng thắn chỉ , nhưng một vài chuyện, chỉ cần ngẫm nghĩ đôi chút là thể thấu triệt.

 

Tại thôn của y một dòng sông, dù là mùa khô hạn, nước sông cũng từng cạn kiệt. Dân chúng trong thôn quý trọng dòng sông như sinh mạng. Bình thường sự đều yên , nhưng hễ gặp năm đại hạn, trong thôn sẽ phái canh giữ dòng sông, tuyệt đối cho phép thôn khác đến lấy nước. Đó chính là bức thành lũy vô hình giữa thôn với thôn , một thành lũy khó lòng phá vỡ, bởi nó liên quan đến sự tồn vong của cả một tập thể.

 

Tầng lớp cũng tương tự như . Quan , sĩ đại phu nắm giữ quyền lợi riêng của . Khoa cử thể đổi vận mệnh, giúp kẻ sĩ vượt qua tầng lớp thấp kém, song khi vượt qua , họ cũng chỉ ở vị trí thấp kém nhất. Những thế gia đại tộc nắm quyền lực trong tay suốt bao năm, lẽ nào thể dễ dàng phân chia cho một kẻ mới bước chân tầng lớp ?

 

Bởi , y từng nghĩ tới việc thể bước một bước lên mây.

 

"Tiêu công tử quả là phúc khí lớn!" Lại Hoàng Văn Diệu tiếp lời: "Tiêu công tử một vị tổ phụ tài giỏi. Nếu Tiêu công tử vẫn luôn sống tại Thượng Kinh, Lão Vĩnh Ninh hầu đích chỉ dạy, e rằng bây giờ ngươi là Thế tử Vĩnh Ninh Hầu, còn tiến cử triều quan. Nào cần khắc khổ đèn sách, tham gia thi cử chi. Đáng tiếc là Lão Vĩnh Ninh hầu tái hôn, giờ đây tước vị Hầu phủ còn giữ nguyên nữa!"

 

Hoàng Văn Diệu Tiêu Dịch Nguyên, thấy vẻ mặt y bình tĩnh lạ thường, chẳng hề chút phẫn nộ hưng phấn nào, lông mày khỏi nhíu . Suy nghĩ một lát, :

 

"Cũng là hết cách. Mặc dù Vĩnh Ninh Hầu phủ Đường Quốc Công phủ chống lưng, nhưng Tiêu Hoài c.h.ế.t, Thế tử Vĩnh Ninh Hầu giá trị để trọng dụng, Nhị công tử càng cần nhắc đến, kẻ chẳng học vấn chẳng nghề ngỗng, chỉ ăn no chờ c.h.ế.t, thể so với ngươi. Vả , chỉ cần Nhị hoàng tử tay tương trợ, dám khẳng định, ngươi chính là Vĩnh Ninh hầu tương lai."

 

 

Loading...