Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 264
Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:42:25
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Nhị vội vàng vo tờ giấy thành nắm, ném sang một bên, tiếp tục thử nữa, song vẫn thành công. Hắn gần như sắp bật , đầu Đường Thư Nghi, khẩn khoản: "Thẩm thẩm, ... ngày thường đến mức , ... thật sự thể chữ."
Đường Thư Nghi dù trong lòng thấy buồn , song vẻ mặt vẫn giữ sự bình tĩnh, thậm chí còn thoáng chút bất mãn. Nàng bình thản "Ừm" một tiếng, đầu với Tiêu Ngọc Châu: "Con ."
Tiêu Ngọc Châu đáp lời, đến bên cạnh Tề Nhị. Tề Nhị cẩn thận liếc Đường Thư Nghi, đó cúi đầu khập khiễng đến bên Tiêu Ngọc Minh, dùng ánh mắt hỏi Tiêu Ngọc Minh, vì lẽ gì đột nhiên kiểm tra hội họa thế ? Ta kịp chuẩn chút nào!
Tiêu Ngọc Minh thèm để ý tới , giờ phút bản cũng đang sợ gọi tên.
Bên , Tiêu Ngọc Châu tỳ nữ hầu hạ buộc tay áo . (Ống tay y phục cổ đại thường rộng, tiện cho việc lách lụng. Trước khi tiến hành những việc , dùng một sợi dây buộc gọn tay áo , sợi dây gọi là phán bạc.) Nàng cầm bút lên nhúng mực, bắt đầu phác họa từng nét từng nét một. Chỗ nào nhớ rõ, con bé liền đầu hỏi Trương Vượng, đầy một khắc , phác thảo xong bố cục bộ trạch viện.
Mặc dù phương diện cầm kỳ thi họa của Tiêu Ngọc Châu còn yếu kém, Đường Thư Nghi cũng từng yêu cầu nàng tinh thông những thứ . Tuy nhiên, nàng yêu cầu nghiêm khắc đối với chữ của con bé. Bây giờ mỗi ngày Tiêu Ngọc Châu đều dành thời gian để luyện chữ. Viết chữ thành thạo, vận bút, khiển bút tự nhiên thành thạo, phác họa vài đường nét cơ bản chẳng thành vấn đề.
Bên Tề Nhị ghé sát thấp giọng hỏi Tiêu Ngọc Minh: "Chẳng Ngọc Châu cầm kỳ thi họa thông ? Cớ vẽ đến nhường ?"
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Ngọc Minh trừng mắt lườm : "Ai bảo Ngọc Châu thông cầm kỳ thi họa? Chỉ là sở trường của nàng mà thôi."
"Ừ ừ, hiểu ." Tề Nhị vội vàng : "Không thông, mà là sở trường."
"Hòa Quang, đây." Đường Thư Nghi gọi Tề Nhị một tiếng, Tề Nhị vội vàng tới, liền Đường Thư Nghi : "Ngươi vẽ tấm bản đồ một . Sau đó cùng lên kế hoạch, suy xét xem mỗi viện nên bố trí thế nào là hợp lý."
Tề Nhị gật đầu, đến bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, nhỏ giọng nịnh nọt: "Ngọc Châu , ngờ khéo tay đến thế. Có thể chỉ dạy ca ca một chút chăng?"
Tiêu Ngọc Châu và cũng coi như quen thiết, Đường Thư Nghi đang bên cửa sổ ngắm cảnh, nhỏ giọng : "Chỉ cần chuyên tâm luyện chữ, nắm vững việc khiển bút vận bút, thì việc phác họa vài đường nét chẳng là chuyện dễ dàng ."
Sắc mặt Tề Nhị như lĩnh hội chân truyền, vẻ mặt cảm kích, hứa hẹn: "Muội với Thẩm thẩm, nhất định sẽ gắng sức."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, đó chỉ Tề Nhị vẽ. Ở đằng , Đường Thư Nghi rõ mồn một động tĩnh của hai , song nàng vờ như gì.
Sự tự nỗ lực và ép buộc nỗ lực, kết quả mang quả thực khác một trời một vực. Nàng mong Tề Nhị nhận những thiếu sót của bản , từ đó tự giác học tập bổ khuyết. Giờ đây xem , hiệu quả đạt cũng tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-264.html.]
Bên Tề Nhị qua hơn một khắc, dốc hết sức chép bản đồ. so với bản vẽ gọn gàng ngăn nắp của Tiêu Ngọc Châu, bản vẽ của như côn trùng bò mặt đất, xiêu xiêu vẹo vẹo, ngay cả bản cũng chẳng dám thẳng.
Khi Đường Thư Nghi đến nhận kết quả, Tề Nhị đỏ bừng mặt, hổ thưa: "Thẩm thẩm, .... nguyện ý cố gắng luyện chữ."
Đường Thư Nghi cho một ánh mắt tán thưởng: "Chỉ cần ngươi nguyện ý nỗ lực, bắt đầu lúc nào cũng là muộn."
Tề Nhị nhận ánh mắt tán thưởng của nàng, siết chặt nắm tay, gật đầu khẳng định.
Sắc trời bên ngoài còn sớm, Đường Thư Nghi dẫn ba hài tử về phủ. Tề Nhị theo bọn họ hồi Hầu phủ, nửa đường lên xe ngựa riêng trở về nhà. Vừa về đến phủ , lập tức lao thư phòng, bắt tay thành sự vụ mà Đường Thư Nghi giao phó, thái độ là vô cùng nghiêm túc.
Tề lão phu nhân một ngày gặp , về liền đến thăm. Thấy đang bàn việc nghiêm túc vẽ vẽ, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Bà quả thực yêu thương tôn tử, đồng thời cũng hy vọng cháu thể trở nên hơn.
Đi đến bên cạnh Tề Nhị, bà nhẹ giọng hỏi: "Cháu đang cái gì?"
Tề Nhị ngước lên bà , : "Thẩm thẩm Tiêu gia giao cho cháu một vài sự vụ, cháu cần thành cho kịp thời."
"Sự vụ gì?" Tề lão phu nhân hỏi.
Tề Nhị kể cẩn thận những việc Đường Thư Nghi dặn dò, sợ Tề lão phu nhân hiểu nên giải thích vô cùng tường tận. Dù , Tề lão phu nhân vẫn hiểu rõ ràng cho lắm, nhưng bà cũng hề rối rắm chuyện , chỉ mỉm : "Cháu mệt ? Nếu mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi . Trên vẫn còn vết thương, nghỉ ngơi hai ngày hẵng tiếp cũng ."
Tề Lương Sinh bước đến cửa phòng, xong lời lẽ thì khẽ cau mày . Hắn lập tức gọi tùy tùng của Tề Nhị đến bên cạnh, tra hỏi cặn kẽ việc xảy trong ngày. Tùy tùng dám che giấu, bèn thuật bộ sự việc: từ chuyện Tề Nhị cùng Đường Thư Nghi đến Hồ Quang Tạ khảo sát trạch viện, đến việc nàng bảo vẽ bản đồ, và cả chuyện thua kém Tiêu Ngọc Châu đều kể hết một lượt.
Tề Lương Sinh xong, trong lòng cảm thấy hổ thẹn khôn cùng. Một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi sánh bằng một nữ hài tử mới tám, chín tuổi, là phụ , khỏi bẽ mặt. Nhớ những lời Tề lão phu nhân dặn dò, liền sải bước thư phòng Tề Nhị. Chưa kịp mở miệng, lão phu nhân : "Con xem Tiểu Nhị nhà chúng phí công nhọc sức như thế nào, về con trách cứ răn dạy nó nữa."
Tề Lương Sinh cúi đầu xuống, bàn là bản kế hoạch chi tiết do Đường Thư Nghi lập, cùng với hai bản đồ họa lớn nhỏ. Trên bản đồ họa nhỏ còn ghi chú vài nét chữ xiêu vẹo, nguệch ngoạc, rõ ràng là bản nháp đầu tiên.
Nhìn thấy tất cả những điều , nhận sự nghiêm túc và chuyên tâm của Tề Nhị, bèn dằn lòng nuốt những lời định răn dạy. Thay đó, ôn tồn bảo: "Phàm là chuyện gì cho , chớ nên sợ khổ sợ mệt. Chỉ chịu trả giá nỗ lực mới thể gặt hái hồi báo xứng đáng."
Tề Nhị nghiêm túc gật đầu lĩnh giáo, đó tiếp tục công việc. Tề lão phu nhân vốn khuyên nghỉ ngơi vì còn mang vết thương, cũng muộn, nhưng kịp mở lời Tề Lương Sinh kéo khỏi thư phòng.