Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:42:24
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi dùng bữa sáng, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu và Tề Nhị đến hồ Lãng Nguyệt. Tiêu Ngọc Minh ở nhà thấy buồn chán quá đỗi, khăng khăng đòi theo, thế là ba liền biến thành bốn .

 

Đường Thư Nghi phái chuẩn một cỗ xe ngựa rộng rãi, bốn bọn họ cùng một chuyến. Dọc đường, nàng cẩn thận giải thích kế hoạch định cho Tề Nhị. Cứ thế, chẳng chẳng , cỗ xe đưa họ đến cố trạch của Tiêu Dao Vương – Hồ Quang Tạ. Chỉ là, nơi đây sắp trở thành trạch viện riêng của Hầu phu nhân.

 

Bốn bước xuống xe ngựa, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu phía , Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị khập khiễng theo . Đến cổng trạch viện, nàng gõ cửa. Cánh cửa chậm rãi mở , đó vẫn là lão nhân mà Đường Thư Nghi từng gặp .

 

"Xin thỉnh an Hầu phu nhân, Khang Lạc quận chúa, cùng nhị vị công tử." Lão bộc cúi hành lễ với đoàn Đường Thư Nghi, hiển nhiên trạch viện đổi chủ.

 

Đường Thư Nghi khẽ gật đầu, bước bên trong, lão nhân hỏi: "Trạch viện vẫn luôn do một ngươi coi giữ?"

 

"Dạ ," Lão bộc đáp lời, "Lão nô tên Trương Vượng, nhiều năm dẫn nhà ngoài, may gặp sơn phỉ, thê nhi đều hãm hại, chỉ còn sót một . May nhờ Vương gia tay cứu giúp mới giữ mạng . Kể từ đó, lão nô liền theo hầu hạ Vương gia."

 

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, hỏi: "Vậy ngươi dự tính gì ?"

 

Trương Vượng tưởng rằng Đường Thư Nghi đuổi , vẻ mặt mang theo vài phần nôn nóng, lập tức thưa: "Phu nhân, lão nô... lão nô thiết tha mong tiếp tục trông coi trạch viện ."

 

Đường Thư Nghi thấy ông thành khẩn như , mỉm : "Muốn tiếp tục ở đây đương nhiên thành vấn đề, hơn nữa ngươi là quen thuộc nơi nhất, còn nhiều việc cần dùng đến ngươi."

 

Trương Vượng nàng , thở phào nhẹ nhõm, cung kính : "Lão nô nhất định nguyện trâu ngựa báo đáp ân đức của phu nhân."

 

"Vậy ngươi hãy thuật tình hình của trạch viện cho ." Đường Thư Nghi bảo.

 

"Vâng, trạch viện tổng cộng năm viện, cách bố trí của mỗi một viện đều do đích Vương gia thiết kế phái thu xếp bố trí từ ....."

 

Phạm Khắc Hiếu

Trương Vượng kể dẫn Đường Thư Nghi cùng ba còn dạo khắp trạch viện, cứ dừng dừng, chẳng mấy chốc trôi qua cả một buổi sáng. Tiêu Ngọc Minh sớm bảo Nghiễn Đài tửu lầu bên ngoài, gọi một bàn tiệc mang về, bữa trưa dùng ngay tại đây.

 

Dùng xong bữa trưa, đều chút mệt mỏi, Trương Vượng dẫn họ đến phòng nghỉ ngơi. Sau khi sắp xếp xong phòng cho Tề Nhị và Tiêu Ngọc Minh, Trương Vượng dẫn Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu tiếp về phía . Khi ngang qua một căn phòng, Đường Thư Nghi bỗng dưng dừng bước.

 

Cửa phòng hé mở, bày trí bên trong thoáng chốc hiện rõ. Đây dường như là một thư phòng: một bên tường đặt giá sách lớn, phía giá sách là một chiếc án thư. Điểm nổi bật nhất của gian phòng chính là, ô cửa sổ đối diện cửa chính thiết kế vô cùng lớn, gần như chiếm trọn cả bức tường, cho phép ánh sáng tràn tối đa. Nhìn qua tấm rèm cửa mỏng manh, thể trông thấy sắc xanh mờ ảo của cỏ cây bên ngoài, khung cảnh đẽ vô ngần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-263.html.]

 

Ngoài , cửa sổ còn một chiếc ghế đan tre bập bênh, tĩnh lặng đó, tựa như đang chờ đợi ai đến thưởng thức sự thư nhàn. Đường Thư Nghi bất giác kìm mà bước trong. Nàng đến bên ô cửa sổ lớn, duỗi tay đẩy nhẹ song cửa . Khung cảnh hợp ý bên ngoài lập tức đập mắt: Vài cây chuối vươn những tấm lá lớn thẳng , những tấm lá non xanh đang nỗ lực vươn sinh trưởng. Cây đào bên cạnh cũng hề kém cạnh, kịp trổ những nụ xuân đầu tiên, mỉm duyên dáng trong gió.

 

"Ngày mưa mà tại đây, lắng tiếng mưa rơi rả rích, sách và nhâm nhi chén , ắt hẳn sẽ mang một hương vị độc đáo khác biệt." Đường Thư Nghi khỏi thốt lên.

 

"Ý tưởng của phu nhân quả là tương đồng với Vương gia," Trương Vượng phía tiếp lời: "Lúc Vương gia từng , lắng tiếng mưa táp lá chuối, sách và thưởng thức khúc cầm, chắc chắn là một cảnh giới tuyệt mỹ, bởi ngài mới cho trồng vài cây chuối ở bên ngoài."

 

Nghe những lời , Đường Thư Nghi khỏi thầm cảm thán, vị Tiêu Dao Vương quả thực là một hưởng thụ nhân gian.

 

Nàng cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài một lát, phất tay bảo Trương Vượng lui . Nàng định cùng Tiêu Ngọc Châu nghỉ ngơi ngay trong căn phòng , bởi bên trong sẵn một chiếc trường kỷ và một ghế đan tre.

 

Nàng bảo Tiêu Ngọc Châu trường kỷ nghỉ ngơi, còn bản nàng chiếc ghế đan tre ô cửa sổ lớn, cảm nhận ánh nắng ấm áp và gió mát thổi , trong lòng một mảnh yên bình, thư thái.

 

Nàng quyết định, đây chính là thư phòng của .

 

Nghỉ ngơi chốc lát, nàng cùng Trương Vượng thăm quan tiếp trạch viện. Trong lòng Đường Thư Nghi dần hình thành ý tưởng, về việc nên sử dụng mỗi một viện của trạch viện . Thăm thú xong nội viện, bọn họ dạo quanh bên ngoài một vòng. Đường Thư Nghi chủ yếu xem nên sắp xếp chỗ giữ xe ngựa như thế nào.

 

Nơi giữ xe ở cổ đại thể giống như nơi đậu xe thời nay, thể phơi ngoài trời. Phương tiện giao thông thời cổ bao gồm ngựa, xe ngựa và kiệu, bất kể là loại nào, nếu gặp trời mưa đều ảnh hưởng lớn. Vì lẽ đó, chỗ giữ xe thể để lộ thiên. Hơn nữa, còn chuẩn sẵn thức ăn cho ngựa, cùng nơi nghỉ ngơi cho mã phu và kiệu phu. Nếu là hội quán cao cấp, dịch vụ đương nhiên cũng là bậc nhất.

 

Dạo quanh bên ngoài trạch viện một vòng, Đường Thư Nghi bảo Trương Vượng chuẩn bút mực, đó với Tề Nhị: "Vẽ bố cục của trạch viện ."

 

Tề Nhị: "......." Ta là học trò kém cỏi, chữ may còn miễn cưỡng tề chỉnh, còn vẽ vời thì càng mù tịt! thể mở miệng ? Tuyệt đối thể! Nếu Sư phụ chê ngu ngốc mà chịu dạy nữa thì đây?

 

Hắn khập khiễng án thư, giả vờ bình tĩnh cầm bút lông, nhúng mực, chuẩn khai bút. Song, vì quá căng thẳng mà tay khẽ run lên, chỉ thấy tiếng "tí tách", một giọt mực đen rơi thẳng xuống giấy Tuyên Thành trắng tinh.

 

Đường Thư Nghi khẽ "Chậc!" một tiếng.

 

Tề Nhị thấy tiếng chậc của Đường Thư Nghi, vội vàng cầm lấy tờ giấy bàn vo thành một nắm ném sang một bên, lập tức lấy tờ giấy khác. càng hoảng sợ hơn, bút lông chấm giấy lan loan lổ, đó thấy Đường Thư Nghi khẽ chậc một tiếng nữa.

 

 

Loading...