Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 240
Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:54:24
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Ngọc Minh đương nhiên để tâm đến những lời bàn tán . Hắn thúc ngựa đến cổng thành, thị vệ nơi đó trông thấy bọn họ liền im lặng nhường đường. Đối với ba vị công tử ăn chơi , họ quá quen mặt.
ai ngờ, khỏi cổng thành xảy sự cố. Tiêu Ngọc Minh thúc ngựa xông , thường trông thấy đều tránh xa, nhưng một hậu sinh chừng mười tám, mười chín tuổi, chẳng rõ là vì sợ hãi đến ngây vì lý do nào khác, cứ chôn chân tại chỗ hề nhúc nhích.
Thấy tuấn mã sắp đ.â.m trúng , Tiêu Ngọc Minh lập tức giật dây cương. Con ngựa hí dài một tiếng, hai móng giơ lên trời. Chàng kéo dây cương sang bên cạnh, khiến con ngựa chuyển hướng hai bước, may mắn giẫm lên . Hậu sinh kinh hoàng tột độ, sợ hãi bệt xuống đất.
Tiêu Ngọc Minh lưng ngựa liếc nọ, quất roi thúc ngựa tiến lên, đồng thời dặn Thạch Mặc một câu gọn lỏn: "Thạch Mặc, cấp tiền bồi thường."
Thạch Mặc thấy liền thúc ngựa, chạy về phía hậu sinh . Lúc , một mang dáng vẻ thư sinh, chừng hai mươi tuổi, đang đỡ hậu sinh dậy. Thạch Mặc tới, thấy thương tích gì nghiêm trọng, liền móc một đĩnh bạc nhét tay hậu sinh nọ, : "Nếu ngươi thương nặng hơn, tiền đủ thì cứ đến Vĩnh Ninh Hầu phủ tìm ."
Nói xong, lên ngựa, quất roi rời . Tiêu Ngọc Minh xa, lập tức đuổi kịp.
Hậu sinh xuống đĩnh bạc trong tay, chút ngơ ngác . Hắn nam tử mang dáng vẻ thư sinh bên cạnh, lắp bắp: "Đại ca, tiền ... Đây là mười lạng bạc! Cứ thế mà đưa cho chúng ? Ta thực sự cả!"
Hắn chỉ ngã dập mông, m.ô.n.g đau một chút thôi.
Nam tử mang dáng vẻ thư sinh đầu hướng Tiêu Ngọc Minh xa, : "Nếu đưa, cứ nhận lấy."
Hậu sinh xong hai mắt sáng rỡ, hì hì : "Nếu như ngày nào cũng gặp chuyện thế thì bao!"
Nam tử mang dáng vẻ thư sinh khẽ vỗ gáy , : "Đang nghĩ vớ vẩn gì đấy? Công tử nhà quyền quý nào đạo lý như chứ? Đi thôi."
Hậu sinh gãi gãi gáy, ngây ngốc , đó vươn tay đưa đĩnh bạc cho thư sinh. Thư sinh xua tay, "Đệ tự cất ."
Hậu sinh mỉm , cẩn thận cất đĩnh bạc trong tay áo, còn : "Vừa may chúng cũng sắp tiêu hết tiền lộ phí. Nghe đồ vật ở Thượng Kinh đắt đỏ lắm."
Thư sinh gì, lưng cõng rương hòm về phía cổng thành.
Phạm Khắc Hiếu
Thư sinh tên là Tiêu Dịch Nguyên.
Tiêu Dịch Nguyên và đường Tiêu Dịch Sinh bước cổng thành. Đường phố kinh thành phồn hoa tấp nập, xe ngựa như nước chảy. Tiêu Dịch Sinh há hốc miệng ngó bốn phương, chỉ hận thể mọc thêm hai con mắt để xem cho thỏa.
Tiêu Dịch Nguyên chỉ tùy ý lướt qua xung quanh, đó đầu Tiêu Dịch Sinh vẫn xem đủ, : "Đi thôi, chúng nhanh chóng tìm một nơi để trọ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-240.html.]
"Ồ ồ." Tiêu Dịch Sinh vội vàng theo Tiêu Dịch Nguyên. Sau cảm giác mới mẻ ban nãy, bắt đầu lo lắng. Hắn sát Tiêu Dịch Nguyên, : "Đại ca, Thượng Kinh rộng lớn thế , chúng nên ở ?"
"Đệ cứ theo là ." Tiêu Dịch Nguyên về phía . Tiêu Dịch Sinh lập tức theo.
Đến một quán mì ở đầu ngõ, Tiêu Dịch Nguyên bước tới xuống: "Lão bản, cho hai bát mì."
Tiêu Dịch Sinh lập tức xuống bên cạnh.
Lão bản là một phụ nhân bốn mươi, năm mươi tuổi, thấy khách đến, rót hai chén , đặt mặt hai , mỉm : "Hai vị chờ một chút."
Lão bản nương nấu mì cho hai . Lúc , một hán tử hơn ba mươi tuổi tay cầm một bao mì tới. Hắn đặt mì xuống cạnh nữ nhân, vài câu với nàng, đó tự rót một ly cho , xuống bàn bên cạnh Tiêu Dịch Nguyên.
Tiêu Dịch Nguyên quan sát hán tử một lượt, thấy tướng mạo chất phác, ánh mắt chính trực, bèn bước tới đối diện, mỉm : "Vị đại ca , tại hạ chút chuyện thỉnh giáo, tiện chăng?"
Lời lẽ của dịu dàng, nho nhã, khiến hán tử thích ứng. Hắn niết ngón tay, đáp: "Ngươi... Ngươi cứ hỏi."
"Đến Thượng Lâm thư viện thì bằng đường nào?" Tiêu Dịch Nguyên hỏi.
"Thượng Lâm thư viện ? Hơi xa đấy." Hán tử suy nghĩ một lúc : "Đây là thành Nam, Thượng Lâm thư viện ở thành Đông. Ngươi cứ thẳng con đường , đến thành Đông thì hỏi tiếp. Ta cũng đến Thượng Lâm thư viện bao giờ."
Tiêu Dịch Nguyên dậy chắp tay về phía hán tử. Hán tử ít khi tiếp xúc với sách như thế , hồi lễ , lập tức dậy chắp tay theo, nhưng động tác cứng nhắc trông chút buồn . Tiêu Dịch Nguyên mỉm , về chỗ ban nãy.
"Mang mì lên cho khách!" Lão phụ nhân hô to về phía hán tử. Hán tử dậy qua, mang hai bát mì đặt mặt hai .
Ăn xong, hai dậy, mỗi cõng một chiếc rương, men theo đường cái về thành Đông. Đi gần một canh giờ mà vẫn tới thành Đông, hai tìm một chỗ nghỉ ngơi, đó tiếp tục .
Cứ như , bọn họ tập mãi thành thói quen. Bọn họ hàng ngàn vạn dặm từ Nam Cương đến Thượng Kinh, chút đường chẳng tính là gì. Tiêu Dịch Sinh hỏi Tiêu Dịch Nguyên: "Đại ca, chúng cứ thế đến tìm vị Phương đại nho , liệu ông đồng ý cho sách ở Thượng Lâm thư viện ?"
Tiêu Dịch Nguyên im lặng một lúc : "Hẳn là . Lão sư gửi thư cho ông , ông cũng thư hồi đáp, dặn đến Thượng Kinh thì tìm gặp."
"Vậy thì , thì ." Vẻ mặt Tiêu Dịch Sinh chút thả lỏng.
trong lòng Tiêu Dịch Nguyên hề nhẹ nhõm. Hắn sinh ở Nam Cương xa xôi của Đại Càn, nơi đó đất đai cằn cỗi, giáo d.ụ.c lạc hậu. Ở chốn Nam Cương xa xôi, tán tụng là Văn Khúc Tinh hạ phàm, ban đầu cũng tràn đầy tự tin. đường từ Nam Cương tiến Thượng Kinh, kinh qua muôn vàn cảnh vật, tầm mắt mở rộng, giờ đây thấu hiểu. Thực , chỉ là ngôi sáng chốn đất cằn cỗi mà thôi; so với những nhân tài xuất chúng nơi kinh đô hoa lệ, cũng chẳng nổi trội hơn bao nhiêu.
Trăm mối tơ vò trong lòng, hai đến Đông Thành, hỏi thăm dò la một hồi lâu, mới đến cổng lớn của Thượng Lâm thư viện. Nhìn cánh cổng cao lớn và bốn chữ vàng "Thượng Lâm thư viện" cứng cỏi, uy vũ , trong lòng Tiêu Dịch Nguyên khỏi thấp thỏm, song xen lẫn một tia cam lòng. Hắn tự thấy bản cũng chẳng hề thua kém những danh sư dạy dỗ từ thuở bé.