Có thể , Quận chúa đất phong, đều chỉ là hư danh, chỉ là địa vị cao hơn một chút mà thôi. cao môn quý nữ như Tiêu Ngọc Châu, thật quan tâm là Quận chúa . đất phong thì khác, đó chính là thực lợi, là vàng bạc châu báu đích thực.
"Đứng dậy ." Hoàng đế giơ tay lên .
Thật tâm tư của cũng đang tính toán chi ly. Tiêu Hoài c.h.ế.t trận, hổ phù còn, mà Tiêu gia cắm rễ ở Tây Bắc nhiều năm, uy vọng lớn. Kỳ thực hổ phù chỉ là thứ yếu, chỉ cần Tiêu gia nắm giữ hổ phù, căn bản thể điều động binh lính Tây Bắc.
Sau ba năm thăm dò quan sát, phủ Vĩnh Ninh Hầu quả thật còn hổ phù. Cho nên bây giờ, chỉ cần phủ Vĩnh Ninh Hầu đào tạo giống như Tiêu Hoài, nắm giữ quân quyền ở Tây Bắc, liền thể an tâm. Bởi mới để Tiêu Ngọc Thần kế thừa tước vị.
loại hành vi nghi ngờ là khi dễ cô nhi của Tiêu Hoài. Bây giờ, phong nữ nhi của Tiêu Hoài Quận chúa, ban hiệu thưởng đất phong, đối với trẫm mà , việc đáng kể gì, dù Tiêu Ngọc Châu cũng chỉ là một nữ nhi.
chuyện biểu thị sự hậu đãi của trẫm với phủ Vĩnh Ninh Hầu, ít nhất thể diện giữ nhiều.
Về phần chuyện hôm nay, kỳ thực cần thẩm vấn, đại khái hiểu rõ, dù trong lòng phẫn nộ, nhưng dù đây cũng là chuyện hậu cung của trẫm, nhất nên xử lý nội bộ. Nhìn cung nữ Tình Nhi đang tê liệt mặt đất, : "Kéo ngoài, dùng trượng trách đ.á.n.h đến c.h.ế.t ."
Lời của Hoàng đế dứt, liền tiến tới kéo Tình Nhi ngoài. Đường Thư Nghi thấy , vội vàng dậy quỳ mặt đất, "Bệ hạ, một cung nữ hèn mọn dám cả gan mưu hại quý nữ Hầu phủ? Chắc chắn kẻ giật dây! Thần phụ chỉ cầu xin một lời giải thích minh bạch."
Phạm Khắc Hiếu
Nếu qua loa cho xong chuyện, đó là điều thể!
Hoàng đế ngờ Đường Thư Nghi cứng rắn và cố chấp đến . Phong tước cho nữ nhi nàng Quận chúa vẫn đủ ư? Tại cứ cần rõ chuyện? Tuy nhiên, yêu cầu của nàng là chính đáng hợp lý, cách nào phản bác.
Trong lòng vui, rũ mí mắt, giữ sự trầm mặc.
Căn phòng yên tĩnh trở , sự yên tĩnh khiến cảm thấy sốt ruột. Đường Thư Nghi quỳ ở đó, hề chút ý định khuất phục thỏa hiệp.
Nàng cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu cứ thế bỏ qua, e rằng về những phi tần trong cung tìm cách lợi dụng của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Lần , khiến các nương nương hiểu rõ, tuy Tiểu Hoài khuất, nhưng bốn mẫu tử bọn cũng là đối tượng mà các vị thể tùy ý lợi dụng.
Ta tin chắc, Hoàng thượng sẽ vì kiên trì đòi hỏi kết quả mà trách tội . Vị Thánh thượng vốn là vô cùng giữ thể diện.
Quả nhiên, một hồi trầm ngâm, Hoàng đế phán: "Giao vụ án cho Đại Lý Tự xét xử."
Đường Thư Nghi thầm thở phào nhẹ nhõm, liền đáp: "Hoàng thượng minh."
Hoàng đế hừ khẽ một tiếng trong lòng, đoạn bảo: "Đứng dậy ."
Đường Thư Nghi dậy. Thánh thượng dặn dò thêm vài câu, cho Đường Thư Nghi cùng những khác lui, chỉ giữ y và Hoàng hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-234.html.]
Vì còn tâm trạng dự cung yến, nhóm Đường Thư Nghi đến yến tiệc hội họp cùng Đường Quốc Công và Tiêu Ngọc Thần, cùng hồi phủ.
Đi một đoạn, bước chân Tiêu Ngọc Châu khẽ dừng, ánh mắt hướng về phía một hòn non bộ. Đường Thư Nghi theo, thấy nửa hình gầy gò của một nam hài.
Đây chắc chắn là Lý Cảnh Tập, cứu nữ nhi của . Đường Thư Nghi khẽ gật đầu với , kéo Tiêu Ngọc Châu bước thẳng về phía hề dừng . Giờ đây, thích hợp để tiếp xúc gần với vị hoàng tử đang gặp khốn cảnh , nếu sẽ vô tình gây bất lợi cho .
Lý Cảnh Tập đoàn của Tiêu Ngọc Châu dần khuất, lẳng lặng xoay về hướng ngược . Cậu bé cứ thế mãi, cuối cùng đến một khu viện gần như bỏ hoang, đẩy cửa bước .
Vừa thấy bước , lão thái giám chừng năm sáu mươi tuổi vội vàng tiến lên, khẩn thiết hỏi: "Điện hạ thấy Vĩnh Ninh Hầu phu nhân ?"
Lý Cảnh Tập gật đầu, bước sâu bên trong. Cậu đến bên một cánh cửa đổ nát, đẩy nhẹ bước , tới chiếc bàn gãy một chân, cũ kỹ loang lổ đến nỗi còn giữ hình dáng ban đầu. Cậu xuống, lấy một cuốn sách ố vàng, cẩn thận lật xem.
Cuốn sách xem xem , vô . Thậm chí, chỉ cần tùy ý chọn một từ, cũng rõ nó ở trang nào, dòng nào. Thế nhưng, vẫn lật giở nó mỗi ngày, nó mỗi ngày, chỉ vì đây là cuốn sách duy nhất .
Lão thái giám hỏi: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân giúp ngài ?"
Lý Cảnh Tập chỉ lật một trang sách, đáp gọn: "Không."
Giọng hoạn quan phần cấp thiết: "Không ngài liều cứu đích nữ của Vĩnh Ninh Hầu phủ ?"
"Chưa đến lúc." Lý Cảnh Tập đáp, ánh mắt vẫn rời khỏi quyển sách cũ.
"Thế nào gọi là đến lúc? Ngài cứu mạng...".
"Thôi , gì." Lý Cảnh Tập dứt khoát cắt ngang lời lão thái giám.
Lão thái giám than thở một thật dài: "Lão nô cũng đòi hỏi ân tình lúc là , nhưng Điện hạ ơi, đây là cơ hội xoay chuyển duy nhất của chúng !"
Lý Cảnh Tập siết chặt bàn tay thành nắm đấm, nhưng thoáng chốc buông lỏng. Cậu dùng giọng bình tĩnh : "Ta hiểu, bên ngoài hiện giờ tình hình quá căng thẳng, thích hợp để liên hệ với của Vĩnh Ninh Hầu phủ."
"À, , ." Lão thái giám tự vỗ vỗ đầu, vẻ hồ đồ: "Là lão nô hồ đồ . Điện hạ hãy sách, lão nô sẽ kiếm chút gì lót cho ngài."
"Không cần, đói, đợi ngày mai dùng bữa." Lý Cảnh Tập .
Lão thái giám gật đầu, bước chân run rẩy rời . Một ngày chỉ dùng một bữa cơm, thể đói? Chẳng qua, Điện hạ chỉ tiết kiệm chút thức ăn còn sót mà thôi.