Bên , Tiêu Ngọc Minh về phủ, thẳng đến Thế An Uyển. Bữa tối bày biện. Hắn phòng ăn, khi rửa tay xong liền an tọa, dùng bữa kể chuyện xảy ở phủ Vũ Uy tướng quân. Đường Thư Nghi xong liền , "Nhị công tử nhà chuyện quả thực tồi."
Giọng điệu nàng cất lên đầy ý trêu ghẹo, khiến Tiêu Ngọc Minh chút ngượng ngùng gãi đầu.
Ngày hôm , ăn sáng xong, Đường Thư Nghi để Tiêu Ngọc Châu đến gia thục học, mà bảo con bé theo bên , cùng đón Vũ Uy tướng quân phu nhân. Việc giáo dưỡng của nàng dành cho Tiêu Ngọc Châu vốn là mưa dầm thấm lâu. Khi xử lý công việc, nàng luôn để con bé kề cận bên , dần dà con bé cũng lĩnh hội nhiều đạo lý.
Không lâu , Vũ Uy tướng quân phu nhân đến. Vị phu nhân dung mạo thanh tú, nước da tuy ngăm đen do sương gió, dáng cũng đẫy đà, nhưng đôi mắt vô cùng sáng rõ, cử chỉ toát lên sự nhanh nhẹn, dứt khoát.
Hành lễ xong nàng liền xuống, Vũ Uy tướng quân phu nhân cảm tạ Đường Thư Nghi: "Tối hôm qua, cha chồng uống t.h.u.ố.c xong, hôm nay khỏe hơn ít, thật sự cảm tơn Hầu phu nhân nhiều."
Đường Thư Nghi xua tay: "Hầu gia nhà sinh thời cùng Vũ Uy tướng quân là chiến hữu đồng sinh cộng tử sa trường, mối giao tình tự nhiên thể so sánh với thường. Ngươi cần những lời khách sáo đó nữa."
"Ngài đúng là ." Vũ Uy tướng quân phu nhân mỉm .
Nàng vốn sách, khi còn ở trong thôn dấp cũng chẳng kiến thức gì. Hơn nữa mấy năm qua ở biên cương Tây Bắc, chỉ thường qua với những gia quyến tùy quân, tuy học chút lễ nghi nhưng vẫn cảm thấy nên gì với là cao môn quý nữ như Hầu phu nhân đây.
Đường Thư Nghi điều đó, mỉm về chuyện biên cảnh Tây Bắc với nàng. Dần dà, cuộc trò chuyện của hai trở nên vô cùng vui vẻ và tâm đầu ý hợp. Nói đến Tây Bắc quân, thể tránh khỏi nhắc đến Tiêu Hoài. Vũ Uy tướng quân phu nhân Đường Thư Nghi, mặt mang theo ý đồng tình, nàng cất lời:
"Hầu gia quả thực là một , lúc đầu giúp đỡ tướng quân nhà nhiều. Lúc về đây, tướng quân nhà liền căn dặn, nhất định đến thăm hỏi ngài."
Sắc mặt Đường Thư Nghi khẽ động, bởi nàng , phu thê Vũ Uy tướng quân đều là thật lòng, chân thành.
"Ngươi cũng thấy, giờ đây an . Dẫu trong lòng luôn nhớ đến , thậm chí còn sinh bệnh một thời gian, nhưng giờ đây thông suốt. Tương lai chỉ mong nuôi dạy ba hài tử cho thật mà thôi." Nàng .
Vũ Uy tướng quân phu nhân vỗ tay tán thưởng: " , nên nghĩ như mới ."
Nói đến đây, nàng khẽ dừng hỏi: "Hai thị từ Tây Bắc mang về an phận ?"
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, đáp: "Cũng tạm , mỗi ngày đều ở yên trong viện, cơ hồ hề bước ngoài."
Vũ Uy tướng quân phu nhân thở phào nhẹ nhõm, đó tiếp: "Lúc đầu Tô Bính Thương đưa bọn họ trở về, tướng quân nhà đồng ý. Đưa bọn họ về chẳng là khiến ngài thêm ấm ức ? cuối cùng, Tô Bính Thương vẫn bí mật mang bọn họ về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-216.html.]
Đường Thư Nghi đến đây, trong lòng thầm niệm cái tên Tô Bính Thương, nghĩ rằng kẻ mưu đồ bất chính với Hầu gia, và cả Hầu phủ nàng.
Lúc thấy Vũ Uy tướng quân phu nhân tiếp: " ngài cũng đừng để tâm đến bọn họ gì, tình nghĩa mà Hầu gia dành cho ngài, bộ Tây Bắc quân chúng đều rõ. Hầu gia khi ở Tây Bắc, giờ từng phát sinh chuyện gì với nữ nhân khác, chuyện thể đảm bảo. Đệ nhà chính là tùy của Hầu gia khi ở Tây Bắc, cơ hồ ở bên Hầu gia như hình với bóng."
"Hai nữ nhân là do Trình Ngọc Tuyền trúng một con ngựa của Hầu gia. Hầu gia thưởng con ngựa đó cho , nhưng Trình Ngọc Tuyền nhất quyết đòi tặng hai vị cơ cho Hầu gia là để đổi ngựa. Hầu gia còn cách nào khác đành miễn cưỡng nhận lấy, nhưng khi nhận xong vẫn luôn để bọn họ sống trong một tiểu viện, giờ từng ghé qua đó, mà phái ngày đêm trông coi, cho bọn họ bước khỏi tiểu viện nửa bước."
Như thể sợ Đường Thư Nghi tin, nàng nhấn mạnh: "Những gì đều là sự thật, phụ trách trông coi hai nữ nhân đó là nương gia nhà , chính miệng kể cho ."
Đường Thư Nghi ngây , nàng thật sự sững sờ, ngờ tới hai vị thất của Tiêu Hoài căn nguyên như .
Vũ Uy tướng quân phu nhân thấy nàng sững sờ lên tiếng, lo lắng và áy náy : "Tại , nhắc đến bọn họ với ngài gì chứ, cái miệng của thật sự là..."
Đường Thư Nghi thấy , vội vàng hồn : "Không , còn cảm ơn ngươi bóc trần sự việc cho . Không sợ ngươi chê , vì bọn họ mà mang nặng nỗi phiền muộn, hao tâm tổn trí mấy ngày trời."
Vũ Uy tướng quân phu nhân thở dài: "Những chuyện đó qua, những ngày của ngài đang ở phía ."
Đường Thư Nghi mỉm gật đầu, nhưng trong lòng suy tính. Nếu Tiêu Hoài chạm hai nữ nhân đó, ném họ trong viện mặc kệ là . sai chằm chằm, còn là phái tùy ngày đêm trông coi. Tại vì ?
"Đệ nhà ngươi bây giờ thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi Vũ Uy tướng quân phu nhân.
Liền thấy nàng nặng nề thở dài một : "Trận chiến đó, ở bên Hầu gia, cùng Hầu gia..."
Ánh mắt nàng ươn ướt, Đường Thư Nghi cũng thở dài an ủi vài câu, đó hỏi thăm về Tây Bắc quân và trận chiến cướp sinh mạng Tiêu Hoài. Hai trò chuyện một buổi sáng, Vũ Uy tướng quân phu nhân ở dùng bữa trưa mới cáo từ rời .
Sau khi nàng rời , Đường Thư Nghi tới lui trong chính sảnh. Tiêu Ngọc Châu thấy hỏi: "Nương, nương nghĩ về hai thị của phụ ?"
Đường Thư Nghi gật đầu hỏi con bé: "Lời của Vũ Uy tướng quân phu nhân con cũng thấy , thấy chỗ nào ?"
"Con thấy phụ phái trông coi bọn họ kỳ quái." Tiêu Ngọc Châu .
Đường Thư Nghi gật đầu: " , điểm kỳ lạ."
Phạm Khắc Hiếu