Tiết Cát hơn hai mươi tuổi, vóc dáng vặn, mặt chữ điền, làn da ngăm đen. Thoạt , khiến liên tưởng đến một kẻ trung hậu chất phác. Đường Thư Nghi tin là thành thật. Loại nàng gặp ít: khoác lên chiếc áo đôn hậu thật thà, nhưng lòng khéo léo tính toán khôn lường.
Phạm Khắc Hiếu
“Hầu phu nhân.” Tiết Cát cung kính hành lễ với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi khách sáo : “Đều là thích cả, cần khách sáo.”
Tiêu Ngọc Thần bên cạnh: “…” Chẳng mẫu giữa họ chỉ bàn lợi ích, chớ nhắc tình ?
“Vâng, biểu thẩm.” Tiết Cát cũng tỏ tự nhiên, đoạn chỉ tay bồn hoa bàn, tiếp lời: “Nội tử thích trồng hoa trồng cỏ, biểu thẩm cũng ưa hoa nên mới mang đến cho ngài mấy chậu.”
Đường Thư Nghi bước tới, khẽ lay mấy đóa hoa đang bung nở rộ, : “Quả thật là mắt.”
Tiết Cát đáp bằng một nụ : “Ngài ý là .”
Chỉ trong chốc lát đàm đạo, hai dần trở nên quen. Vừa an tọa, họ bàn luận đến việc nhà cửa, trao đổi vài câu về việc dạy dỗ nhi tử. Tiêu Ngọc Thần quả thực mở mang tầm mắt, hiểu vì lẽ gì hai mới đầu gặp gỡ thể trò chuyện mật đến thế?
Sau khi hàn huyên một lát, Đường Thư Nghi liền chính sự: “Tuy rằng ai đến việc đó, nhưng vạn sự đều sợ sơ sót, chi bằng xử lý thỏa một phen, miễn cho liên lụy đến ngươi và Ngọc Thần.”
Tiết Cát thầm khâm phục vị Hầu phu nhân . Biểu cảm khuôn mặt nàng hề lộ nửa điểm nào, vặn khi đến chính sự khéo léo đưa cùng Tiêu Ngọc Thần lên chung một con thuyền, song vẫn giữ vẻ bình tĩnh thản nhiên.
“Chuyện của Liễu cô nương bại lộ ư?” Tiết Cát hỏi.
“Không hề.” Đường Thư Nghi vô cùng quả quyết, trấn an : “Ta đưa nàng đến nơi thật xa, nàng ở đó sẽ gặp trở ngại gì.”
Tiết Cát thế thì siết chặt chén trong tay, lòng thầm nghĩ rốt cuộc xảy chuyện gì? Liệu đúng như suy đoán của ? Tại chốn hậu viện , việc khiến một nữ nhân biến mất vô thanh vô tức là điều vô cùng dễ dàng.
Hắn Hầu phu nhân bình thản cất lời: “Chỉ là rõ chỗ ngươi còn mối lo nào cần xử lý , đảm bảo vạn vô nhất thất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-21.html.]
Tiết Cát suy nghĩ đôi chút: “Thuở Liễu cô nương giả c.h.ế.t, là cùng một vị đồng liêu tên Phan Sơn đưa nàng ngoài. Nếu để đảm bảo an tuyệt đối, ... thể khiến biến mất.”
Đường Thư Nghi thoáng rùng . Sao cổ đại thể thản nhiên đến chuyện g.i.ế.c chóc như ? Nàng là kẻ hấp thụ tư tưởng hiện đại, giáo d.ụ.c công dân căn bản, thể nào tay sát sinh , bèn : “Chỉ cần biến mất khỏi Thượng Kinh là đủ, đừng để khác tìm thấy .”
Tiết Cát khựng , xem hiểu lầm ý của Hầu phu nhân. Hắn ho nhẹ một tiếng đáp: “Lời ngài chí lý.”
“Việc khó khăn gì chăng?” Đường Thư Nghi hỏi.
Tiết Cát lắc đầu: “Không . Năm ngoái ham mê cờ b.ạ.c khiến lão mẫu nhà tức mà qua đời, vợ cả cũng ôm con cái bỏ theo khác. Hắn hiện đang gánh một đống nợ nần, hễ chủ nợ tìm đến đòi thì chỉ chạy trốn.”
“Vậy thì để trốn xa một chút.” Đường Thư Nghi tiếp: “Cho tới An Mộc . Nguyên quán của Đường gia ở An Mộc, tới đó cũng giám sát.”
Dứt lời, Đường Thư Nghi sang Tiêu Ngọc Thần hỏi: “Việc kế tiếp đây?”
Tiêu Ngọc Thần chợt gọi tên, khẩn trương cau mày suy nghĩ hồi lâu lắc đầu. Từ tới nay từng gặp chuyện phức tạp như , nhất thời nên xử trí .
Đường Thư Nghi thấy cũng thêm, về phía Tiết Cát: “Đêm nay, sẽ cho ngươi phái vài , giả chủ nợ tới xiết nợ , khiến chạy trốn tới tận An Mộc.”
Tiết Cát lập tức đáp lời. Trong lòng thầm nghĩ Hầu phu nhân chỉ tâm tư kín đáo, mà còn như đang mượn cơ hội để dạy dỗ Đại công tử. Vị Hầu phu nhân quả thực dễ dàng, một gánh vác trách nhiệm của phụ mẫu .
Lời lẽ cần bàn xong, khi thêm vài câu khách sáo thì Tiết Cát xin cáo từ. lúc , Thúy Trúc bưng hai hộp lễ vật tới, Đường Thư Nghi mỉm : “Đây là quà tặng cho hai nhi tử của ngươi.”
Tiết Cát vội vàng cảm tạ, ôm lễ vật cáo lui. Trong tiểu sảnh lúc chỉ còn hai mẫu tử họ. Tiêu Ngọc Thần Đường Thư Nghi, thôi. Đường Thư Nghi vẫn yên, chậm rãi nhấp : “Có lời gì , cứ .”
“Không ngài dặn Tiết Cát, chỉ bàn lợi ích chứ bàn tình cảm ? Vậy cớ gì lúc nãy ngài xem như thích, còn tặng cả lễ vật?” Tiêu Ngọc Thần khó hiểu chất vấn.