Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:51:11
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thúy Trúc trải giường cho Đường Thư Nghi thủ thỉ: “Nếu quyết định dứt bỏ, lẽ lúc đó công tử sẽ quá thống khổ nữa.” Nàng và Thúy Vân đều nắm rõ kế hoạch của Đường Thư Nghi.

 

Đường Thư Nghi quá để tâm: “Người trẻ tuổi trải qua chút sóng gió, rèn luyện tâm tính cũng là lẽ thường tình.”

 

Ngày hôm , Tiêu Ngọc Minh xuất phát "săn" từ sớm. Hắn hội hợp với Nghiêm Ngũ và Tề Nhị tại cổng thành, ba cùng lên đường đến Tây Sơn. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều kể tình hình khi bọn họ về nhà tối qua.

 

Vì là lén lút trốn , nên hiển nhiên lúc trở về là một trận gà bay ch.ó sủa, tránh khỏi sự rầy la.

 

Sau đó, cả hai đều lấy con mồi . Nghiêm Ngũ ngây ngô tiến đến mặt mẫu : “Con nghĩ mấy hôm nay trời lạnh , nên đặc biệt ngoài săn thỏ về cho nương bao tay.” Nam Lăng bá phu nhân vốn đang ôm n.g.ự.c kêu đau inh ỏi, lập tức còn thấy đau nữa, liền nở nụ : “Vẫn là con trai hiếu thuận nhất.”

 

Nam Lăng bá thấy bèn chỉ Nam Lăng bá phu nhân mà lắc đầu: “Hai con thỏ thôi mà lung lạc nàng .” Nam Lăng bá phu nhân ôm n.g.ự.c : “Phu quân đừng lớn tiếng với nữa, n.g.ự.c đau.” Nam Lăng bá: “…”

 

Tề Nhị về đến nhà, may đụng Tề Lương Sinh từ bên ngoài trở về. Hai cha con chạm mặt , ai nấy đều sửng sốt. Tề Nhị nhanh chân chạy vọt tới viện của tổ mẫu, nhưng gặp may mắn như . Chỉ một cái vồ của phụ tóm cổ áo , trực tiếp xách tới thư phòng, đó chính là một hồi roi mây quất thẳng tay.

 

“Vậy mà hôm nay ngươi vẫn ?” Nghiêm Ngũ hỏi.

 

Tề Nhị nhún vai: “Chờ phụ triều mới lén trốn . Hư, nếu ngày nào phụ cũng thượng triều thì mấy!”

 

Nghiêm Ngũ cũng than thở: “Các ngươi xem quan ích lợi gì, gà còn gáy sáng rời giường . Mỗi ngày còn đến nha môn xử lý công vụ, tranh cãi đôi co với khác, quả thực mệt c.h.ế.t .”

 

Tề Nhị vô cùng tán đồng: “ thế, đúng thế.”

 

Lúc , Tiêu Ngọc Minh nhàn nhạt : “ chính vì nhà là quan chức, nên chúng mới thể hành xử thì hành xử như .”

 

Lần , Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều im lặng. Thực bọn họ đều hiểu rõ đạo lý , chỉ là bận tâm đến mà thôi.

 

Ba trò chuyện một lát tới Tây Sơn. Chờ đợi thêm chốc lát, Mạnh Thành Thiên mới lật đật tới nơi, vẫn còn mang dáng vẻ ngái ngủ. Thẳng thắn mà , Mạnh Thành Thiên lớn hơn Tiêu Ngọc Minh đến sáu bảy tuổi, năm nay ngoài hai mươi.

 

Khoảng cách tuổi tác chênh lệch như , vốn dĩ hai họ hề giao thiệp sâu. chốn ăn chơi trác táng ở Thượng Kinh chỉ bấy nhiêu, những nơi tụ tập của đám công tử ăn chơi dù già trẻ cũng chỉ gói gọn trong vài địa điểm đó. Bọn họ thường xuyên chạm mặt , nhưng kỳ thực hề quen , hơn nữa còn là mối quan hệ chẳng lấy gì thiện.

 

Tiêu Ngọc Minh Mạnh Thành Thiên với dáng vẻ ngái ngủ vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, khẩy trào phúng: “Mạnh Thành Thiên, chẳng lẽ ngươi chìm đắm trong tửu sắc đến nỗi thể gượng dậy nổi ?”

Phạm Khắc Hiếu

 

Dù Tiêu Ngọc Minh từng trải qua những việc tương tự, nhưng y thiếu những lời lẽ thô tục để mỉa mai kẻ khác.

 

Mạnh Thành Thiên thẹn quá hóa giận. Đêm qua, quả thực phóng túng với một thông phòng mới nạp, triền miên một hồi lâu. Sở dĩ là thông phòng chứ tiểu , là vì chính thất phu nhân của gia thế vô cùng hiển hách, tính khí lớn, chỉ cho phép nạp hai thất. Nếu dám rước thêm , bà nhất định sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t kẻ đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-168.html.]

Bởi , nếu gặp hợp ý, Mạnh Thành Thiên cũng chỉ thể giấu ngoài. Lại càng dám giấu ở phủ của , mà gửi gắm tại chỗ tỷ phu Lương Kiến An.

 

Điều mà nam nhân kiêng kỵ nhất chính là khác chê bai về phương diện . Mấy lời của Tiêu Ngọc Minh quả thực chạm đúng chỗ đau của Mạnh Thành Thiên. Làm Mạnh Thành Thiên thể nhịn , liền xông tới tỷ thí với Tiêu Ngọc Minh.

 

Tiêu Ngọc Minh hung hăng vung roi ngựa khi Mạnh Thành Thiên kịp vọt tới. Tiếng roi quất giòn tan chùn bước. Tiêu Ngọc Minh nhàn nhạt : “Ngươi xem ngươi bao nhiêu tuổi ? Kẻ khác khiêu khích lập tức hùng hổ xông lên. Ngươi hành xử như thế thì thành bậc lương tài ?”

 

Mạnh Thành Thiên nghẹn họng nên lời. Khốn kiếp, một tên ăn chơi trác táng như Tiêu Ngọc Minh dám thành lương tài? Là đều thể nhẫn nhịn. Hắn lăm lăm tới chỗ Tiêu Ngọc Minh, nhưng còn kịp chạm y thì Tiêu Ngọc Minh xoay nhảy lên ngựa, phi nước đại. Mạnh Thành Thiên cũng vội vàng lên ngựa, đuổi theo .

 

Tiêu Ngọc Minh thúc ngựa phi nước đại ở phía . Thấy Mạnh Thành Thiên vẫn bám đuổi sát nút, y liền nở một nụ đắc ý, điều khiển ngựa chạy về phía trang viên Tây Sơn của Vĩnh Ninh Hầu phủ. Y tất nhiên sẽ tiến trang viên mà chỉ chạy vòng ngoài, Mạnh Thành Thiên vẫn đuổi theo chịu bỏ cuộc.

 

Nói là vòng ngoài nhưng thực vẫn cách trang viên một quãng khá xa. Tuy nhiên, trong thôn trang vẫn Nhị công tử của Hầu phủ cưỡi ngựa tới đây. Phu thê Quan Hữu Căn tin Tiêu Ngọc Minh tới Tây Sơn từ hôm qua, nhưng cũng rõ tính nết phóng túng của vị Nhị công tử , e rằng lén trốn đến đây là chuyện dễ xảy . Sợ rằng tùy tiện chào hỏi sẽ khiến vui, nên vợ chồng họ đành như .

 

lúc Nhị công tử chạy sát bên ngoài trang viên, bọn họ thể nào ngơ nữa. Quan Đại Tẩu Quan Hữu Căn, lo lắng hỏi: “Lão nhân, ông xem giờ đây?”

 

Quan Hữu Căn cạnh trang viên, Tiêu Ngọc Minh thúc ngựa phi như điên, phía còn một vị công tử cẩm y đeo đuổi. Ông cau mày, nhất thời xử lý thế nào. Ông sang nhi tử Quan Nghi Niên, hỏi: “Nghi Niên, con bảo xem bây giờ?”

 

Quan Nghi Niên cũng Tiêu Ngọc Minh đang phi ngựa như bay, thoáng thấy Hồng Nhi đang lấp ló đó, nhớ tới chuyện Hầu phu nhân dặn dò lúc ở Sùng Quang tự. Dường như hiểu điều gì, liền : “Không cần xen . Chúng cứ coi như quen Nhị công tử.”

 

“Này... chứ? Nhị công tử tới sát bên ngoài trang viên , nếu chúng thỉnh an thì thỏa?” Quan Đại Tẩu sốt ruột .

 

Quan Nghi Niên ghé sát tai Quan Đại Tẩu, nhỏ giọng dặn dò: “Nương, ngẫm chuyện ở Sùng Quang tự xem, vì Hầu phu nhân mấy lời đó mặt Liễu cô nương?”

 

Quan Đại Tẩu xong, suy nghĩ một lát, kinh ngạc thốt lên: “Lẽ nào Hầu phu nhân dùng mỹ nhân kế...”

 

“Nương!” Quan Nghi Niên khẽ kêu một tiếng, Quan Đại Tẩu vội vàng im bặt, nhưng tim vẫn đập thình thịch. Quan Nghi Niên thấy liền đỡ bà về phòng nghỉ ngơi, nhỏ giọng dặn dò: “Chuyện của Hầu phủ liên quan tới chúng . Người cũng hại Liễu cô nương, Hầu phu nhân cũng . Hết thảy đều là do chính nàng tự lựa chọn.”

 

“Nương , nương .” Quan Đại Tẩu vỗ nhẹ n.g.ự.c : “Ta chỉ cảm thấy những đại gia tộc quả thực lắm mưu mẹo, quanh co khôn lường.”

 

Quan Nghi Niên mỉm , việc cứ tùy duyên !

 

Mà lúc , ở một góc khác của trang viên, Quan Hữu Căn đang cẩn thận lắng Thạch Mặc dặn dò: “Nhớ kỹ, mấy ngày nay cho dù những kẻ hỏi gì nữa, ngươi cũng rằng trang viên hề liên quan gì đến Hầu phủ, mà nó là tài sản riêng của Quan gia.”

 

Thái độ cẩn thận nghiêm túc của Thạch Mặc khiến Quan Hữu Căn lo lắng. Ông trịnh trọng gật đầu: “Tiểu ca nhi, ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ ghi nhớ lời dặn .”

 

Thạch Mặc mỉm ông: “Vậy thì phiền Quan trang đầu.” Nói đoạn, khẽ lắc , nhanh chóng rời khỏi trang viên. Tim Quan Hữu Căn vẫn đập thình thịch yên.

 

 

Loading...