Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:50:31
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Thư Nghi coi như thấy vẻ mặt sầu khổ của Tiêu Ngọc Minh. Nàng bây giờ hiểu rõ, vẫn một chút ý chí tiến thủ, nhưng nhi tử thể kiên trì với mục tiêu định. Đây hẳn là căn bệnh phổ quát của nhiều trẻ tuổi. Khi còn trẻ, ai cũng mang trong hoài bão, mỗi khi nhớ tới đều thấy m.á.u nóng sục sôi. khi bắt tay thực hiện, gặp vô vàn trở ngại. Chỉ những ai thể giữ vững ý chí, kiên cường khắc phục khó khăn thì mới mong thành ước mơ. Tuy nhiên, trong thực tế, kẻ như vô cùng hiếm hoi, cho nên thành danh lập nghiệp càng ít hơn.
Điều Đường Thư Nghi cần hiện giờ chính là khiến Tiêu Ngọc Minh tự tay hoạch định phương án để thành mục tiêu, sự giám sát của nàng mà từng bước thực hiện. Nàng huấn luyện hài tử theo cách thỏa , dù nàng đều huấn luyện trướng theo cách tương tự.
Một lát , Thúy Vân bưng đến một bát canh mì thịnh soạn, mở miệng thưa: “Các món khác chế biến lâu, duy món mì là thể nhanh, nô tỳ bảo phòng bếp mì sợi gà xé dâng lên cho ngài.”
“Được, cứ bưng tới.” Tiêu Ngọc Minh hề kén chọn ẩm thực, đói bụng thì món nào cũng là sơn hào hải vị. Hắn lập tức ôm chiếc bát lớn hơn cả khuôn mặt , ăn uống ngon lành thỏa thuê. Tướng ăn tuy chút khó coi, nhưng tràn đầy sức sống, khiến Đường Thư Nghi cũng cảm thấy cơn đói đang cồn cào.
Phạm Khắc Hiếu
“Tối nay chúng ăn lẩu .” Đường Thư Nghi nghĩ đến nồi lẩu nóng hầm hập, bất giác thèm chảy nước miếng.
Tiêu Ngọc Minh ăn lẩu, ánh mắt lập tức sáng rỡ: “Được, , ăn lẩu thôi!”
Đường Thư Nghi đầu gối của , nhớ đến thương tích của Tiêu Ngọc Thần, nàng khẽ híp mắt : “Vậy , tối nay ăn lẩu.”
Sau đó nàng dặn dò Thúy Trúc: “Ngươi báo với Đại công tử một tiếng, tối nay chúng sẽ cùng dùng lẩu.”
“Được.” Thúy Trúc đáp lời ngoài. Tiêu Ngọc Minh ăn vài miếng hết sạch bát mì, nhận khăn từ nha lau miệng, súc miệng.
Thấy xong việc, Đường Thư Nghi liền : “Gọi Ngưu sư phó tới đây, lúc hai lập kế sách, cũng lắng một chút để mở mang kiến thức.”
Tiêu Ngọc Minh gục mặt xuống đầy đau khổ, nhưng cũng Đường Thư Nghi tuy ngoài miệng tùy tiện, nhưng dám trái, đành gật đầu đồng ý. Đường Thư Nghi sai đến tiền viện mời Ngưu sư phó, chỉ chốc lát tới nơi.
Đường Thư Nghi kể cho chuyện lập phương án huấn luyện cùng Tiêu Ngọc Minh. Ngưu sư phó xong liền hỏi: “Ý của phu nhân là lập một bản kế sách giống nhưChương trình huấn luyện binh sĩ trong quân doanh ư?”
Trước từng phục vụ trong quân, hơn nữa còn là Giáo úy, nên am hiểu chuyện .
“Không khác biệt mấy.” Đường Thư Nghi : “Trong quân doanh huấn luyện ?”
Ngưu Hoành Lượng đáp: “Giờ Mão một khắc bắt đầu tập hợp, hoạt động giãn gân cốt, đó huấn luyện cận chiến hoặc đấu vật…”
Đường Thư Nghi xong cảm thấy phương pháp huấn luyện như quá đỗi đơn giản. Mặc dù nàng từng nhập ngũ, nhưng ở kiếp từng xem qua ít phim ảnh đề tài về quân nhân, song nàng cũng ý định múa rìu qua mắt thợ mà chỉ trích. Dù , những bài huấn luyện nàng xem màn ảnh cũng chỉ là phần ngọn, tinh hoa. Huống hồ, quân đội cổ đại hệ thống riêng của họ, nàng dân chuyên nghiệp, nhất là nên nhiều lời.
“Chương trình huấn luyện đó của các ngươi thể từ từ tăng thêm một chút, dù Ngọc Minh cũng binh sĩ tập luyện quanh năm. Còn nữa, thấy vẫn là nên rõ ràng, khi nào đạt thành quả gì.” Đường Thư Nghi tuy mong Tiêu Ngọc Minh sớm thành tài, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý thể đốt cháy giai đoạn.
“Tiểu nhân rõ.” Ngưu Hoành Lượng ôm quyền hành lễ với Đường Thư Nghi sang thương lượng phương án huấn luyện cùng Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Minh trưng vẻ mặt đầy miễn cưỡng, nhưng Đường Thư Nghi xem như thấy, còn ném cho một ánh mắt ngụ ý: Nương tin tưởng con, con là giỏi nhất.
Tiêu Ngọc Minh: “…”
Hắn còn thể gì khác đây? Chỉ đành c.ắ.n răng thương nghị kế sách luyện tập với Ngưu Hoành Lượng.
Ngưu Hoành Lượng kinh nghiệm, việc cũng khó, đến một khắc , hai thành bản kế hoạch. Đường Thư Nghi cầm hai tờ giấy nghiêm túc xem xét, đoạn : “Chuyện am hiểu sâu, hai cứ theo đó mà sắp xếp là .”
Nàng Tiêu Ngọc Minh, chỉ mục tiêu đầu tiên thành, hỏi: “Nếu thành mục , con ban thưởng thứ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-159.html.]
Tiêu Ngọc Minh vốn đang uủ rũ, đến chuyện ban thưởng, ánh mắt lập tức bừng sáng, ngay: “Ta một con chiến mã phi thường từ Quan Ngoại.”
Đường Thư Nghi am hiểu về mã thuật, bèn sang Ngưu Hoành Lượng, liền giải thích: “Ngựa chia ngựa bộ hành, chính là loại ngựa thường thấy. Loại khác là chiến mã, dùng chiến trường. Ngựa ở các vùng khác cũng sự khác biệt, chiến mã từ Quan Ngoại chính là cực phẩm trong cực phẩm.”
Chậc! Quả hổ là công tử Hầu phủ, phần thưởng thuận miệng cũng là một thần mã hiếm .
Đường Thư Nghi từ chối ngay. Nàng trầm mặc một lát, đoạn duỗi tay chỉ mục tiêu thứ tư : “Nếu đạt tới mục tiêu , sẽ thưởng cho con một con chiến mã Quan Ngoại.”
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu mục tiêu đó, mím môi đáp. Đường Thư Nghi thấy thế : “Có chi khó khăn , nỗ lực sẽ đạt , nỗ lực thì chắc chắn bao giờ . Chẳng lẽ con dám thử sức dù chỉ một ?”
Đường Thư Nghi giả vờ kinh ngạc . Tiêu Ngọc Minh là thông minh, chút cơ trí, nhưng dù cũng chỉ là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi tràn đầy nhuệ khí, chịu nổi phép khích tướng đó, hừ lạnh một tiếng đáp: “Việc há chẳng quá dễ dàng .”
“Tốt.” Đường Thư Nghi khẽ vỗ tay , dặn dò: “Ngày mai sẽ bắt đầu hỏi thăm cách mua chiến mã quan ngoại. Dù khó khăn đến mấy, nương cũng sẽ mua về cho con.”
Nói cứ như thể Tiêu Ngọc Minh chắc chắn sẽ thành các mục tiêu .
Tiêu Ngọc Minh bản lừa, nhưng ván đóng thuyền, cũng còn cách nào thoái thác. Hắn thể rằng thể hoàn thành những mục tiêu ? Hắn thể mất mặt như vậy được.
Lúc Đường Thư Nghi tiếp: “Đầu gối con thương tích, cứ nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe hẳn rồi bắt đầu tu luyện cũng muộn.”
Một vẻ từ mẫu nhân hậu hiện rõ.
Ngưu Hoành Lượng thật sự mở rộng tầm mắt, Hầu phu nhân quả nhiên là cao kiến. Hắn nhìn Tiêu Ngọc Minh đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, với Đường Thư Nghi: “Không còn việc gì khác, tiểu nhân xin cáo lui .”
Đường Thư Nghi gật đầu. Ngưu Hoành Lượng Tiêu Ngọc Minh một cái mới rời , thầm nhủ gừng càng già càng cay, xem kẻ hậu bối như thể bì kịp.
Một lúc , Tiêu Ngọc Châu tan học về nhà, Đường Thư Nghi tuyên bố tối nay cả nhà ăn lẩu, tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ. Thật đối với nhà bọn họ, ăn một bữa lẩu là chuyện vô cùng đơn giản. bầu khí người một nhà quây quần bên nồi lẩu khiến ai nấy đều phấn khích.
Một khắc trước bữa tối, Tiêu Ngọc Thần cũng kịp tới. Đường Thư Nghi sai người mang lẩu lên, một nhà bốn vây quanh nồi lẩu nóng hổi, đang chuẩn bị ăn thì Đường Thư Nghi đột nhiên lên tiếng: “Ta quên mất, người thương nên ăn lẩu, tốt cho việc dưỡng thương chứ.”
Tiêu Ngọc Minh: “...”
Tiêu Ngọc Thần: “...”
Nếu , lại gọi bọn họ tới đây ăn? Chẳng lẽ đây là bọn họ ?
Lúc lại mẫu dịu dàng nói: “Trên người hai con đều có thương tích, hôm nay đừng ăn lẩu vội, để nhà bếp làm cho các con một chút thức ăn thanh đạm.”
Nàng nói xong lại vẫy tay gọi Thúy Vân: “Đi bảo phòng bếp làm cho bọn chúng ít thức ăn thanh đạm, càng thanh đạm càng tốt.”
Thúy Vân khẽ cười, cung kính đáp lời rồi lập tức rời . Một khắc , Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh ăn thức ăn thanh đạm đến mức nhạt nhẽo, trong khi nhìn Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu vui sướng ăn lẩu...