Ngô Quốc Lương nóng lòng đợi trong sảnh đường của Hầu phủ để gặp Đường Thư Nghi, nhưng lúc nàng rời phủ, thẳng tiến đến Quốc công phủ. Nàng định giao bằng chứng Ngô phu nhân cho vay nặng lãi cho Đường Quốc công, để tìm cách triệt hạ căn cơ của Ngô Quốc Lương.
Tuy việc gia quyến quan viên triều đình cho vay nặng lãi là trọng tội, song vẫn chịu trách phạt, xem như là một bài học đắt giá cho Ngô Quốc Lương, để nếm trải hậu quả của việc quản gia nghiêm. Còn Ngô Tĩnh Vân, tuyệt dễ dàng buông tha nàng .
Chuyện đây nàng tố cáo Tiêu Ngọc Thần ý đồ hạ d.ư.ợ.c tại Sùng Quang tự, đều từng truy cứu. Phần lớn nguyên nhân là vì kiếp Ngô Tĩnh Vân quả thực chịu khổ cực tay Tiêu Ngọc Thần. Nàng báo thù, cũng thể thông cảm. cứ liên tục giở trò hết đến khác thì thể chấp nhận .
Dù vẫn còn e ngại liệu trong tay Ngô Tĩnh Vân nắm giữ điều gì bất lợi cho Vĩnh Ninh Hầu phủ , Đường Thư Nghi cũng tính tiếp tục nhân nhượng. Nếu , Ngô Tĩnh Vân sẽ cho rằng sợ nàng mất.
Vừa tới Quốc công phủ, nàng liền kể chuyện xảy ở Thư viện Thượng Lâm cho Phụ . Đường Quốc công xong, đôi mày lập tức nhíu , ánh mắt sắc lạnh: “Nếu như , nữ nhân Ngô gia chính là họa căn…”
Ngữ khí của chứa đầy vẻ nguy hiểm, khiến tim Đường Thư Nghi khỏi thót lên. Nàng tự nhận thấy, so với những cổ nhân sinh sống tại chốn , nàng quả thực quá mềm lòng, vì nàng bao giờ chủ động nghĩ tới chuyện đoạt mạng khác. Mà Đường Quốc công hiện tại rõ ràng đang ý định triệt tiêu Ngô Tĩnh Vân.
“Phụ , Ngô nhị tiểu thư , con sẽ tự xử lý.” Đường Thư Nghi đáp.
Phạm Khắc Hiếu
Đường Quốc công khẽ thở dài, cảm thấy nữ nhi vẫn còn quá nhân từ. Ông : “Có những kẻ nếu trừ tận gốc, tất sẽ thành đại họa. Cả nữ nhân Liễu gia nữa.”
Nếu chuyện xảy đây để Đường Quốc công tay, sẽ chút do dự mà đoạt mạng Liễu Bích Cầm. Chỉ c.h.ế.t mới xem là xử lý sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-142.html.]
“Nữ nhi rõ.” Đường Thư Nghi cần nhanh chóng giải quyết việc của Liễu Bích Cầm, để nàng lưu thôn trang Tây Sơn quá lâu, sớm muộn cũng sinh biến.
“Ta thấy gần đây Ngọc Thần tiến bộ ít.” Bàn tới Ngô Tĩnh Vân và Liễu Bích Cầm, Đường Quốc công tự nhiên cũng nhớ đến Tiêu Ngọc Thần. Dù con cháu nhà gặp vấn đề gì, ông vẫn sẽ lựa chọn mang về dày công dạy dỗ . Ông tiếp lời: “Chuyện trong Hầu phủ, con hãy thử buông tay một chút, để nó tự giải quyết. Còn chuyện khoa cử của nó, đỗ cũng chẳng hề gì, chỉ cần năng lực việc thì vẫn thể tiền đồ.”
Con cháu nhà Hầu tước nếu tham gia khoa cử mà nên danh tiếng là điều nhất. Bằng , cũng thể thông qua con đường tiến cử để triều quan.
Đường Thư Nghi vẫn Tiêu Ngọc Thần tham gia khoa cử, và nhất là rạng danh. Bởi lẽ, chốn triều đình vẫn còn nguy cơ trùng trùng phía .
“Ngọc Thần sách cũng xem như thông tuệ, cứ để nó thử sức một phen .” Đường Thư Nghi .
Đường Quốc công thấy nàng kiên trì, khẽ gật đầu ưng thuận. Nghĩ đến chuyện nàng thể tranh thủ cơ hội để Phương Sơn trưởng dạy dỗ cho Tiêu Ngọc Thần, Đường Quốc công liền nở nụ , : “Hai ngày nữa, sẽ đưa Ngọc Thần tới bái phỏng Phương Sơn trưởng.”
Nói xong chuyện của Tiêu Ngọc Thần, Đường Quốc công chuyển sang Tiêu Ngọc Minh: “Việc theo học trong thư viện nữa thì đành , nó vốn thiên phú học tập. Nếu ở nhà chuyên tâm luyện võ, cũng coi như cơ hội khác. Cứ đưa nó đến Cấm Vệ quân hoặc đại quân ngoài kinh thành rèn luyện vài năm là .”
Đường Thư Nghi trầm ngâm một lát, ý định đưa Tiêu Ngọc Minh tới chỗ Hướng Đại tướng quân. Đường Quốc công xong thì nhíu mày: “Dù lúc Tử An còn sống từng ân nghĩa với , nhưng tính tình nọ cực kỳ nghiêm khắc, thích soi mói. Nếu Ngọc Minh lọt mắt , dù ân tình lớn bằng trời cũng chẳng thể sử dụng .”