Hai mắt Tiêu Ngọc Châu sáng rỡ, hệt như một con chồn nhỏ trộm đồ ăn. Đường Thư Nghi xoa đầu nàng : "Mau tắm rửa nghỉ ngơi sớm ."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, đó kéo tay áo Đường Thư Nghi, thủ thỉ: "Nương, lúc nhớ đến phụ liền vui vẻ. Sau ... đừng nhớ đến phụ nữa."
Đường Thư Nghi khựng một lát, đó : "Được, nương sẽ nghĩ đến nữa."
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Ngọc Châu toe toét. Mặc dù nàng hiểu thấu đáo chuyện, nhưng mẫu lúc thường xuyên nhắc đến phụ , mỗi một nhắc đến đều lộ vẻ buồn bã, vui. Khi , cả nhà bọn như bao phủ bởi một lớp sương mù u ám, chẳng ai cảm thấy thoải mái.
Khoảng thời gian gần đây mẫu ít nhắc đến phụ , vui vẻ rạng rỡ, khiến những trong nhà bọn cũng trở nên sống động hơn nhiều.
"Nghỉ ngơi ." Đường Thư Nghi xoa xoa đầu Tiêu Ngọc Châu, đó bước khỏi Đông sương phòng.
Đứng trong viện, ngẩng đầu vầng trăng sáng bầu trời đêm, Đường Thư Nghi khỏi thở dài một : "Hỏi thế gian, tình là chi!"
Từ trong ký ức, nàng thể cảm nhận , tiền tình cảm sâu đậm với Tiêu Hoài. Khi Tiêu Hoài đóng quân ở biên cương, nàng thương nhớ lo lắng. Sau khi Tiêu Hoài qua đời, nàng càng ốm yếu tiều tụy. Lại nghĩ đến trong sách, kiếp tình cảm Ngô Tĩnh Vân dành cho Tiêu Ngọc Thần cũng sâu đậm như biển, nàng khỏi tự vấn: "Hà tất thế?"
Ái tình là thứ dễ thương tổn nhất, tránh xa là điều . Nàng hiện tại sống như thế cũng tệ, hưởng thụ đãi ngộ của một mệnh phụ hào môn, chăm sóc các hài tử, tính toán kiếm chút tiền riêng. Một cuộc sống cần quá mức mỹ, nhưng tự tại. Sau khi cảm thán một phen, nàng trở về phòng để gội rửa, nghỉ ngơi. Nàng hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, dứt việc tắm rửa lên giường an giấc, chẳng mấy chốc chìm mộng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-108.html.]
Ở Tiền viện, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh lặng lẽ trong gió rét. Một lúc , Tiêu Ngọc Minh kéo chặt áo choàng, phần sốt ruột hỏi: "Đại ca, rốt cuộc điều chi? Có thể nhanh hơn chăng? Huynh thấy hàn khí ?"
Tiêu Ngọc Thần ngẩng đầu vầng trăng và bầu trời đêm quang đãng, vẻ mặt đầy ưu tư: "Mẫu hiện tại vô cùng , nhưng những lời nương hôm nay, thật khiến khác lo lắng nguôi."
Tiêu Ngọc Minh mở to mắt, thẳng thắn đáp: "Theo cách hành sự của nương lúc , chúng sẽ chịu thiệt thòi ư? Hay sẽ khác nắm nhược điểm?"
Tiêu Ngọc Thần lắc đầu: "Không. Nàng chỉ sợ còn khiến khác chịu thiệt."
"Như thì đủ. Chỉ cần nương chịu thiệt, khác nắm nhược điểm, việc nương tuân theo Tam tòng tứ đức thì ?" Tiêu Ngọc Minh cất bước về viện của , : "Đại ca chỉ lo lắng vô ích. Thời gian đó chi bằng thêm kinh sử, thi đỗ Tiến sĩ, vinh quy bái tổ cho Hầu phủ là ."
Tiêu Ngọc Thần: ".... Vậy thì cũng chăm chỉ luyện võ."
Tiêu Ngọc Minh: "Nếu thể đỗ Tiến sĩ vinh quy, tự nhiên cần nhọc lòng." Có trụ cột ở phía , lúc tiêu d.a.o càng cảm thấy áp lực. Hắn chỉ sợ Tiêu Ngọc Thần chống đỡ Hầu phủ, Đường Thư Nghi sẽ dồn kỳ vọng lên vai .
Tiêu Ngọc Thần theo bóng lưng , khẽ thất thần. Sau đó, bật tự giễu, về Thanh Phong Uyển của . Hắn quả thực lo nghĩ quá nhiều. Phong cách hành sự của mẫu hiện tại chẳng hề thua kém bậc nam nhi, cho dù hành động tùy tiện đôi chút, cũng khó ai thể nắm nhược điểm của nàng. Xem , Nhị còn sáng suốt hơn nhiều, chỉ là tính khí quá ương ngạnh. Nếu nó thể dồn hết sự thông minh con đường chính đạo, thì còn gì hơn nữa.