Xuyên Nhầm Sách Ngược Luyến ta bị Vương gia sủng lên tận trời - Chương 87: Mưa tạnh rồi ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:21:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hách Liên Hàn là nhân vật chính của yến tiệc hôm nay. Hắn nhận nhiều món quà do chuẩn kỹ lưỡng, duy chỉ thấy quà của tam ca.

 

Kể từ thấy và Thái tử cãi , Hách Liên Hàn lâu gặp tam ca. Tình cảm ba bọn họ dường như dần đổi, nhưng thể đổi ở .

 

hôm nay là sinh thần của . Tam ca, yêu thương nhất, chút biểu lộ nào? Chàng đến, sẽ chủ động tìm .

 

Có thứ gì đó mật cọ cọ chân . Hắn cúi đầu , là con ch.ó nhỏ mà nhờ Hỉ công công lén mang từ ngoài cung về cho . Hắn nuôi ch.ó lâu, nhưng mẫu hậu của luôn cho phép.

 

Nơi ở của tam ca hẻo lánh, chi bằng gửi con ch.ó ở chỗ ! Hắn thể tùy lúc qua thăm nó.

 

Hách Liên Hàn ôm ch.ó nhỏ tiên đến Hi Hòa cung, bên trong trống rỗng một bóng . Một một ch.ó đó đợi lâu. Tam ca vẫn về, nghĩ một lát chạy đến Ngự hoa viên.

 

Mộ Lăng Sương cuối cùng cũng đếm xong, tìm nửa ngày trong Ngự hoa viên mà tìm thấy tỷ tỷ, còn lạc đường, nên sốt ruột mà òa lên.

 

Hách Liên Hàn vặn ngang qua, kiên nhẫn hỏi: “Ngươi cái gì ?”

 

Mộ Lăng Sương dùng tay dụi dụi đôi mắt đỏ hoe vì : “Ta, lạc đường , tìm thấy tỷ tỷ của nữa.”

 

“Không tìm thấy thì cứ tiếp tục tìm . Ngươi là tìm ? Nữ hài thật phiền phức, gặp chuyện chỉ .”

 

“…”

 

Mộ Lăng Sương quát cho ngây , đó càng to hơn.

 

Hắn dùng tay bịt tai: “Được , , ngươi đừng nữa , ngươi đau đầu .”

 

Nàng để ý đến , tiếp tục gào : “Ta tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ…”

 

Từ đến nay đều là khác dỗ dành Hách Liên Hàn, kinh nghiệm dỗ dành nữ hài, vội đến mức xoay vòng vòng.

 

lúc , Thái tử đến: “Thất , ngươi nữ hài nhà ?”

 

Hắn hai tay chống nạnh, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Nàng tự tìm thấy tỷ tỷ nên nhất định . Ta chỉ là ngang qua thôi, thành nàng ? Thái tử ca ca, thể lý lẽ.”

 

Thái tử khom xuống, ngang tầm mắt với nàng: “Nói cho tỷ tỷ của tên gì, tên gì, thể giúp tìm nàng .”

 

Nàng hít hít mũi, đôi mắt ngấn lệ mơ màng Thái tử: “Tỷ tỷ của tên Mộ Lăng Tuyết, tên Mộ Lăng Sương.”

 

Thái tử ngẩn , hóa là nàng, nàng lớn hơn nhiều .

 

Chàng nhẹ nhàng lau giọt lệ nơi khóe mắt nàng, "Đừng nữa, đưa con tìm tỷ tỷ."

 

Mộ Lăng Sương cảm thấy đại ca ca dịu dàng mắt mang đến cho nàng một cảm giác quen thuộc, lòng nàng bình an lạ thường, nàng bật bật , "Đa tạ đại ca ca..."

 

Hách Liên Hàn thở phào nhẹ nhõm: "Thật quá, mau đưa nàng ."

 

Thái tử nắm tay nàng chậm rãi bước khỏi Ngự Hoa Viên, trở về yến tiệc.

 

"Thái tử, Thái tử điện hạ tới !" Không ai hô lên một tiếng, ánh mắt đều đổ dồn về.

 

"Đây chính là Thái tử điện hạ, trữ quân tương lai, thật sự tuấn tú!"

 

"Kìa, đứa trẻ mà đang dắt tay là ai ?"

 

"Đây chẳng là nhị tiểu thư thứ nữ của Mộ gia ? Sao cùng Thái tử?"

 

Mộ Lăng Sương thấy mấy chữ "thứ nữ nhị tiểu thư" thì chút hoảng hốt ngẩng đầu. Quả nhiên là Mộ Lăng Sương, nàng Thái tử đưa từ Ngự Hoa Viên trở về.

 

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..." Mộ Lăng Sương ngoan ngoãn gọi, chạy lon ton tới, "Lần chơi trốn tìm nữa, tìm thấy tỷ tỷ, sợ lắm..."

 

Thái tử tới, "Ngươi là tỷ tỷ của Sương Nhi?"

 

Nàng khẽ khom thi lễ: "Lăng Tuyết bái kiến Thái tử điện hạ, nghịch ngợm khiến Thái tử chê ."

 

Thái tử đầy ẩn ý, "Dù thế nào nữa, hy vọng ngươi thể đối xử với Sương Nhi, đừng bỏ mặc nàng một nữa."

 

Chàng với Mộ Lăng Sương, "Từ hôm nay trở , đại ca ca sẽ vĩnh viễn bảo vệ con."

 

————

 

Tại một góc hẻo lánh phía tây bắc Ngự Hoa Viên, Hách Liên Tu tự tay đ.â.m mạnh con d.a.o sắc bén mài kỹ bụng một , m.á.u tươi phun trào...

 

Kẻ đó khản giọng kêu gào: "Cứu mạng... cứu..."

 

Hách Liên Hàn trợn trừng hai mắt, kinh hãi đến mức thốt nên lời, trong đồng tử phản chiếu hình ảnh tam ca hung hăng rút d.a.o nhanh chóng đ.â.m , những giọt m.á.u văng lên mặt Hách Liên Tu, nhưng vẫn mặt biểu cảm.

 

Kẻ đ.â.m đó Hách Liên Hàn nhận quen thuộc, đó là hồng nhân cận bên cạnh phụ hoàng , cũng là Hỉ công công thường ngày với .

 

Hách Liên Tu khi thấy thất thì hề dừng , ngược còn liên tục đ.â.m mấy chục nhát, bụng Hỉ công công sớm nát bấy, y trợn trừng mắt dường như c.h.ế.t nhắm mắt.

 

Cuối cùng, tự tay đẩy t.h.i t.h.ể y cái giếng cạn .

 

Sau khi xong tất cả những điều , Hách Liên Tu mới phát hiện mười ngón tay đều đang run rẩy.

 

Đây là đầu tiên g.i.ế.c , cũng là đầu tiên Hách Liên Hàn tận mắt chứng kiến tam ca g.i.ế.c , mà g.i.ế.c là Hỉ công công với .

 

Chú ch.ó nhỏ theo phía đột nhiên "gâu gâu" sủa lên, vồ tới, nhe nanh hung dữ c.ắ.n bắp chân Hách Liên Tu, liền nhấc chân đá c.h.ế.t con chó.

 

Chú ch.ó nhỏ mềm oặt đổ gục. Hách Liên Hàn lúc mới tỉnh táo từ cơn chấn động, ôm lấy t.h.i t.h.ể chú ch.ó nhỏ, chẳng màng m.á.u tanh dính lên .

 

Tam ca kính trọng nhất đúng ngày sinh thần , tặng một món quà lớn là g.i.ế.c ngay mặt , đá c.h.ế.t con ch.ó của .

 

Hắn trừng mắt : "Tam ca, đang ?! Tại như ? Tại g.i.ế.c chứ! Tại đá c.h.ế.t con ch.ó của ?"

 

Hách Liên Tu lạnh lùng mở miệng: "Ngươi cần tại !"

 

Trong trí nhớ của , đây là đầu tiên tam ca chuyện với lạnh lùng đến .

 

"Tam ca, cho , cho !!!"

 

Câu hỏi hỏi hơn mười năm, nhưng vẫn bao giờ nhận câu trả lời.

 

Hách Liên Tu gì, chỉ để cho một bóng lưng quyết tuyệt rời .

 

Nước mắt Hách Liên Hàn trào khỏi khóe mắt, nhòe tất cả tầm , ngày hôm đó, tham dự yến tiệc sinh thần của , mà một trong Ngự Hoa Viên rống suốt cả một buổi chiều.

 

Mộ Lăng Sương tìm thấy tỷ tỷ, còn thể tìm tam ca luôn che chở .

 

————

 

Giữa đất trời, tiếng sấm ầm ầm, những hạt mưa ngớt rơi xuống lòng họ.

 

"Ngươi hỏi tại g.i.ế.c tên nô tài ch.ó má , sỉ nhục mẫu phi của ... Tại thể g.i.ế.c !"

 

Hách Liên Tu đến đây, c.ắ.n chặt răng, đó, nước mắt như châu ngọc đứt dây, tuôn rơi dọc theo gò má...

 

Chuyện vẫn luôn là nỗi sỉ nhục trong lòng , giống như một cái búa tạ, hung hăng đập gãy từng thớ xương kiêu ngạo trong .

 

Hiện tại, trở về trạng thái trắng tay như ban đầu, thua, thua một cách triệt để.

 

Hách Liên Hàn câu trả lời chút ngỡ ngàng, đến nỗi khi nắm đ.ấ.m trút giận của Hách Liên Tu giáng xuống , cũng kịp phản ứng né tránh, mặt lập tức hiện lên một vết bầm tím.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-sach-nguoc-luyen-ta-bi-vuong-gia-sung-len-tan-troi/chuong-87-mua-tanh-roi.html.]

 

"Ta đ.á.n.h còn nương tay, đ.á.n.h chiêu thật ? Tam ca , thật sự quá đáng!"

 

Hắn gầm lên, tiếp đó một quyền chút lưu tình giáng thẳng mặt Hách Liên Tu, khiến khuôn mặt đ.á.n.h lệch hẳn sang một bên.

 

Hách Liên Tu kéo khóe miệng đang nứt toác, lộ một nụ tà khí, "Ai cần ngươi nương tay? Hôm nay chính là dạy dỗ ngươi một trận nên !"

 

Mộ Lăng Sương chút lo lắng hai đang vật lộn trong bùn nước, Thái tử vỗ vai nàng : "Cứ để bọn họ đ.á.n.h , nắm đ.ấ.m giữa nam nhân thể thế nhiều lời ."

 

"Ta , nhưng vẫn chút đau lòng."

 

Trong lòng cả hai đều oán hận, oán hận hóa thành nắm đ.ấ.m trút lên đối phương. Giống như hai con dã thú phát điên, ngươi nhường , nhường ngươi mà đ.á.n.h .

 

"Nắm đ.ấ.m là vì Sương Nhi mà đánh!"

 

"Nắm đ.ấ.m của là vì ghen tị ngươi tình trọn vẹn mà đánh!"

 

"Nắm đ.ấ.m là vì con ch.ó c.h.ế.t mà đánh!"

 

"Ngươi mà vì một con ch.ó mà đ.á.n.h ? Vậy thì nắm đ.ấ.m của là vì chính mà đánh!"

 

Một lúc , cả hai đều hết sức, nắm đ.ấ.m giáng đối phương mềm nhũn như đ.á.n.h bông.

 

Hai mặt mũi bầm dập ngửa nền bùn nước, hổn hển thở dốc.

 

Hách Liên Hàn với con mắt bầm tím đột nhiên bật , "Thật sảng khoái! Chưa bao giờ đ.á.n.h một trận nào sảng khoái đến !"

 

"Quả thật sảng khoái!" Hách Liên Tu cũng , liền kéo động vết thương ở khóe miệng, đau đến mức nhe răng.

 

38. Hai bộ dạng t.h.ả.m hại của lẫn , đồng thời bật .

 

"Tam ca, xem, khi nào thì mưa trời sẽ tạnh?" Hách Liên Hàn đôi mắt mờ mịt lên bầu trời, lẩm bẩm.

 

"Có lẽ là hôm nay, lẽ là ngày mai, nhưng hễ là mưa thì cuối cùng cũng sẽ tạnh thôi."

 

Hắn hỏi, "Cơn mưa trong lòng , cũng sẽ tạnh chứ?"

 

Hách Liên Tu chậm rãi nhắm mắt , hàng mi dài khẽ run rẩy nhưng gì.

 

"Xem kìa, mưa tạnh !" Hách Liên Hàn đột nhiên phấn khích reo lên.

 

Bầu trời nãy còn mây đen giăng kín, bỗng nhiên một trận gió thổi tới, những đám mây dày đặc dần dần tản . Có ánh nắng xuyên qua kẽ mây chiếu xuống, hai cũng phủ lên một lớp kim quang mềm mại.

 

Mưa, thật sự tạnh. Quả là một kỳ tích.

 

Hách Liên Tu mở mắt, về phía ánh nắng ấm áp lâu gặp, hung khí trong mắt tiêu tán, khẽ với khóe miệng đang nứt toác.

 

————————

 

Duệ Vương mưu phản thất bại, cuối cùng đành bó tay chịu trói, tạm thời giam thiên lao, chờ đợi xử phạt. Hách gia quân phản bội nhiều năm cũng thu nạp trở trướng, một đám gian thần bè phái cũng lượt nhận tội quy phục pháp luật.

 

Cảnh Đế lượt luận công ban thưởng, về phía Mộ Lăng Sương, "Công lao của ngươi là lớn nhất, ngươi thưởng gì?"

 

Nàng trực tiếp thẳng vấn đề: "Thưởng công thì dám nhận, chỉ mong Bệ hạ đáp ứng hai chuyện. Thứ nhất, thỉnh cầu Bệ hạ rửa oan cho Ung Vương. Thứ hai, mong Bệ hạ thể tha cho Hách Liên Tu một con đường sống."

 

Cảnh Đế trầm ngâm một lát, "Điều thứ nhất, Trẫm thể đáp ứng ngươi. Còn về điều thứ hai, ngươi mưu phản là trọng tội tru di cửu tộc ?"

 

Tru di cửu tộc, là phụ , liệu thoát tội?

Mèo con Kute

 

Nàng vẫn dám trực tiếp cãi , "Bệ hạ, con dạy là của cha. Bình tâm mà xét, mưu phản chẳng là do lừa gạt cuộc cờ ?"

 

"Đại đảm! Hàn Vương phi dám chuyện với Bệ hạ như ?" Một tên thái giám bên cạnh quát lớn.

 

"Vô phương. Tính cách thẳng thắn của Hàn Vương phi, Trẫm thích. Dù thì, dám lời thật cũng còn nhiều." Cảnh Đế nhàn nhạt quét mắt qua, tên thái giám vội vàng ngậm miệng.

 

"Thân phận quan trọng nhất của Trẫm là Đế vương, đó mới là phụ và trượng phu. Trẫm thừa nhận sự thất trách của , cả Đế vương, phụ trượng phu, đều . Những năm qua, gánh nặng vai Trẫm cũng nặng nề! Thôi , điều thứ hai, Trẫm sẽ suy nghĩ kỹ..."

 

"Tạ ơn Bệ hạ."

 

Cảnh Đế ban bố chiếu cáo thiên hạ, rửa oan cho vụ án mưu phản của Chiến Thần Ung Vương ngày xưa, các sinh từ trung nghĩa từng bỏ hoang khắp nơi cũng bắt đầu trùng tu.

 

Duệ Vương Hách Liên Tu ý đồ mưu phản phán tước bỏ tước vị, lưu đày Bắc Cương trấn thủ biên giới, tu sửa thành trì.

 

Gia đình Mộ Thừa tướng cũng thả từ thiên lao, nhưng dù cũng là tội khi quân, quan chức giáng ba cấp. Sau khi trải qua một phen thử thách sinh tử , cả nhà quyết định đủ thường vui.

 

Năm Nguyên Thành thứ ba mươi hai, tháng ba dương xuân, liễu xanh ven quan đạo kinh đô mới nhú lộc, sắc xuân đang độ nồng thắm.

 

Một cỗ xe ngựa mấy nổi bật, dừng quan đạo dẫn về phía Bắc Cương, phía còn một đội binh mã.

 

là lưu đày, Hách Liên Tu mặc tù phục, mang gông cùm, cũng xe tù, sắc mặt y vẫn như thường, xem trong thiên lao cũng chịu bất cứ khổ sở nào.

 

Hôm nay, Hách Liên Hàn, Mộ Lăng Sương và Thái tử ba , đều chuyên trình đến tiễn y.

 

"Tam ca, phụ hoàng vốn dĩ ngoài miệng cứng rắn nhưng trong lòng mềm yếu, phán lưu đày cũng chỉ là qua thủ tục mà thôi, phái tu sửa thành trì vẫn là để cho chút quyền lực. Qua một hai năm, sẽ cầu , tùy tiện tìm một lý do điều về là ."

 

"Không cần , là tự nguyện cầu xin phụ hoàng phán lưu đày Bắc Cương."

 

Hách Liên Tu tay ôm một cái hũ sứ màu trắng, bên trong đựng cốt tro của mẫu .

 

Hắn vuốt ve cái hũ sứ, "Mẫu phi sinh thời từng , nhớ nhất chính là những ngày tháng trải qua ở Bắc Cương, đưa trở về đó mà xem."

 

"Nếu phụ hoàng xá miễn thì ? Huynh trở về ?"

 

"Hoặc lẽ, sẽ giống như Dũng Cữu Cữu, chọn một tướng quân chinh chiến sa trường, vì Hàn Dạ quốc mở rộng bờ cõi, bảo vệ lê dân bá tánh."

 

Thái tử xong chút vui mừng: "Tam , cuối cùng cũng thông suốt ."

 

"Không thông suốt thì ? Chẳng là vì đ.á.n.h cờ thua ngươi ? Thắng vua, thua giặc, cũng chỉ thể tự an ủi như , dù vẫn hơn là ôm hận cả đời."

 

Mộ Lăng Sương cũng nhịn xen : " , đừng bi quan, mỗi bước về phía đều là một cuộc đời mới, phong cảnh tươi luôn ở phía , chúc tiền đồ như gấm."

 

"Đa tạ ngươi, Mộ Lăng Sương." Hách Liên Tu mỉm , " mà, vẫn hỏi, nếu ngươi gặp tiên là , ngươi yêu ?"

 

Lời thốt , mặt Hách Liên Hàn lập tức sa sầm.

 

"Mỗi đều duyên phận của riêng , cho dù gặp , duyên phận cũng sẽ kéo về phía đúng đắn." Nàng khẽ siết chặt mười ngón tay của Hách Liên Hàn, "Duyên phận của , nhưng nhất định sẽ gặp ."

 

"Ừm, ." Hách Liên Tu thản nhiên , khi cáo biệt bọn họ, y ôm cốt tro chậm rãi bước về phía xe ngựa.

 

Thái tử ở lưng cất tiếng: “Ung Vương tự nguyện uống rượu độc, bức tử . Ta cũng chẳng tự nguyện lên ngôi vị Thái tử, trưởng là một việc khổ cực, tam , thể nào thể tất cho hơn một chút ?”

 

“Ta sớm . Ta thể tất. Những lợi ích của việc trưởng hưởng , thì tội của trưởng tự nhiên gánh chịu.”

 

Biểu cảm của Thái tử lập tức trở nên nản lòng. Vị như cũ luôn chọc cho trưởng tức c.h.ế.t rốt cuộc trở về.

 

Chàng vẫn đầu : “Huynh nhớ hãy một vị hoàng đế , sẽ vì mà bảo vệ giang sơn.”

 

Thanh âm của Hách Liên Tu càng lúc càng xa…

 

Thái tử đưa mắt dõi theo cỗ xe ngựa khuất dần: “Ta sẽ .”

 

 

Loading...