Xuyên Nhầm Sách Ngược Luyến ta bị Vương gia sủng lên tận trời - Chương 75: Móc Câu ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:21:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Tống Nhứ Lan chợt xanh chợt trắng, vội vàng quỳ xuống: “Cầu Hoàng hậu nương nương tha mạng!”
“Bổn cung cho ngươi , Sương nhi là Hàn Vương phi, cũng là con dâu mà bổn cung công nhận. Bổn cung cho phép bất kỳ ai ức h.i.ế.p nàng, chẳng chỉ là vỡ một chiếc vòng tay ? Vương ma ma, kho báu lấy thêm mười chiếc vòng ngọc, cho nàng ném chơi.”
Uy vũ! Bá khí! Quả thật quá đỉnh!
Mộ Lăng Sương trong lòng thầm nghĩ Hoàng hậu quả là cực kỳ xuất sắc! Có chứ!
“Ha ha, mẫu hậu, cần tốn kém như ạ. Đang giữa năm mới, con thấy hình phạt cũng miễn ạ.” Ta sợ nàng khi khỏi lớp huấn luyện cung đấu cao cấp, thật sự đấu nàng. Hiện tại cứ ngu ngốc thế , .
“Nếu Sương nhi cầu xin cho ngươi, xét thấy hôm nay bổn cung tâm trạng , so đo với ngươi, trở về bế môn tư quá ba tháng.”
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương! Tạ ơn Hoàng hậu nương nương!”
Hoàng hậu giận dỗi vợ chồng Hàn Vương: “Nhìn hai con xem, ngợm dơ bẩn đến mức nào ? Còn mau về rửa mặt, chuẩn dùng bữa .”
Hai ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ, nhi thần .”
Phía , nền tuyết trắng xóa, hai tuyết nhỏ nhắn tinh xảo, mở miệng toe toét, hạnh phúc nép .
“Người tuyết ngươi nặn thật !”
“Hừ, ngươi nặn mới !”
…
Hai cãi vã ồn ào trở về Phượng Loan Cung, cung nữ mang nước nóng đến, Mộ Lăng Sương rửa sạch vết tuyết mặt, trâm cài tóc chỉnh sửa , thế nhưng khi tắm rửa xong, nàng luôn cảm thấy gì đó đúng, hình như thiếu mất thứ gì.
Nàng theo bản năng sờ sờ tay áo: “C.h.ế.t tiệt, hồng bao .”
Nàng cẩn thận tìm kiếm khắp một lượt, xác nhận hồng bao thật sự mất, hồng bao mừng năm mới to đùng, còn kịp giữ ấm tay ?! Đã mất ?
“Sương nhi, nàng thế?”
Nàng mếu máo : “Hồng bao mẫu hậu ban cho thấy , chắc chắn là nãy lúc đ.á.n.h trận tuyết với ngươi, rơi ở Ngự hoa viên. Đều tại ngươi! Không việc gì đ.á.n.h trận tuyết chứ?”
Chàng khoanh tay, vẻ mặt thờ ơ: “Mất thì mất thôi, phần của bổn vương đây đền cho nàng là .”
“Đó là hồng bao đầu tiên mẫu hậu ban cho , mất là đại bất kính. Huống hồ, nếu thứ khác nhặt , đó e rằng mơ cũng tỉnh giấc. Không , , tìm, đó là hồng bao của , tuyệt đối thể để khác chiếm tiện nghi.”
“Vậy cùng nàng tìm.”
“Ngươi ở , giúp trấn an mẫu hậu, tuyệt đối đừng để mất hồng bao. Nếu hỏi, cứ xí , một lát sẽ về ngay.”
————
Mèo con Kute
Bởi vì trời đổ tuyết, Ngự hoa viên ít qua , trắng xóa một màu.
Theo lý mà , hồng bao màu đỏ, hẳn dễ tìm mới , Mộ Lăng Sương men theo dấu chân tìm kiếm một vòng quanh những nơi họ từng đ.á.n.h trận tuyết, nhưng vẫn tìm thấy.
“Thôi , gặp quỷ , hồng bao của ? Chẳng lẽ Tống Nhứ Lan nhặt mất ?” Nàng cúi đầu tìm kiếm, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
“Ngươi đang tìm thứ ?” Bên tai truyền đến một giọng trêu chọc, nàng ngẩng đầu lên, mắt xuất hiện một chiếc hồng bao phóng đại, cần nghi ngờ, chính là cái nàng đ.á.n.h rơi.
“ , đây chính là cái mất! Đa tạ ngươi nhé, đời vẫn còn !”
Nàng vui vẻ nhận lấy hồng bao, ngờ, nhặt hồng bao của nàng là Hách Liên Tu!
“Sao là ngươi chứ?” Nàng nhớ mấy trêu đùa, để đề phòng lừa nữa, nàng vội vàng mở hồng bao xem, đừng để đ.á.n.h tráo.
Mở hồng bao , may mắn , ngân phiếu vẫn còn nguyên, vấn đề gì.
“Bổn vương ngang qua Ngự hoa viên, thấy các ngươi đang rượt đuổi nô đùa, đồ của ngươi rơi , bổn vương tiện tay nhặt lên mà thôi.”
Khi thấy nàng nhận hồng bao lập tức mở xem, nghi ngờ vấn đề, trong lòng chợt dâng lên một nỗi thất vọng, “Mộ Lăng Sương, nàng đừng nghĩ xa đến , ít nhất, từng hại nàng.”
Nàng thừa nhận, đối với chút thành kiến, ban đầu, còn tưởng là kẻ , thêm đó, là đầu sỏ gây cái c.h.ế.t của , khó tránh khỏi việc bài xích . khi xong câu chuyện giữa ba bọn họ, nàng chút đổi cách về .
Chẳng đổi cách ? Bằng nàng giúp tìm Tích Tuyết Thảo gì.
“Ngươi thì hại , chỉ thích trêu đùa thôi. Tuy nhiên, ngươi đến thật đúng lúc, việc cần tìm ngươi.”
“Việc gì?”
“Ta hỏi ngươi, nếu chữa khỏi bệnh cho Hiền phi nương nương, tức là bệnh của cô cô , ngươi thể phản ?” Ngươi phản thì cũng cần c.h.ế.t chứ.
Chàng chút hiếu kỳ đ.á.n.h giá nàng: “Làm ngươi sẽ tạo phản?”
“Chẳng trong sách đều rõ ràng rành mạch …”
“Sách? Sách gì?”
Nàng đến giữa chừng, chợt nhận tiết lộ cốt truyện, vội vàng sửa lời: “Không , đoán mò thôi. Ngươi xem, ngươi xem, ngươi thừa nhận ngươi tạo phản , còn bảo đừng nghĩ ngươi xa quá. Đừng đ.á.n.h trống lảng, cứ thẳng , nếu thể chữa khỏi, ngươi thể tạo phản ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-sach-nguoc-luyen-ta-bi-vuong-gia-sung-len-tan-troi/chuong-75-moc-cau.html.]
“Kẻ đ.á.n.h trống lảng là ngươi thì ?” Hắn khẽ , “Bổn vương tạo phản thì liên quan gì đến ngươi?”
Nếu ngươi tạo phản, nữ chính thấy các ngươi tàn sát lẫn , sẽ đành lòng, sẽ đỡ đao cho các ngươi, chuyện thể cho ngươi ư?
“Đương nhiên liên quan lớn, ngươi mau trả lời . Ngươi yên tâm, chuyện ngươi tạo phản sẽ với bất kỳ ai , còn sống thêm vài tập nữa.”
Hắn vờ suy nghĩ, “Nếu ngươi thật sự thể , thể suy xét.”
“Vậy ngươi giữ lời đó nha. Nào, chúng móc ngoéo, móc ngoéo thề thốt, một trăm năm đổi.”
Lời hứa móc ngoéo cũng là một thiết lập thường dùng trong tiểu thuyết, mà những thiết lập đó đều kiên định thể phá vỡ!
Nàng chìa ngón út với , Hách Liên Tu thấy hành động ngây thơ của nàng thì dở dở , nhưng vẫn trịnh trọng móc ngoéo với nàng, theo yêu cầu mãnh liệt của nàng, còn đóng thêm dấu.
“Được , đợi trồng tích tuyết thảo sẽ đưa cho ngươi, ngươi cứ kiên nhẫn chờ .”
“Thì ngươi tìm tích tuyết thảo?” Hắn suy nghĩ liền hiểu , “Địch Vinh và ngươi quan hệ khá đấy, ngay cả thứ cũng chịu đưa cho ngươi.”
Nàng đắc ý : “Đó là chuyện đương nhiên, là tỷ tỷ của y mà.”
Nàng cẩn thận cất hồng bao , “Sắp đến bữa trưa , đây.”
“Khoan .”
Nàng dừng , “Có chuyện gì ư?”
“Ngươi hình như thích tiền?”
“Ngươi dùng tiền mua chuộc ư?”
Hắn đưa cho nàng một hồng bao khác, nàng nghi hoặc, “Ta đ.á.n.h rơi hai hồng bao nào , của Hách Liên Hàn cũng lạc ?”
“Mẫu phi của đưa cho ngươi.” Hắn dối, kỳ thực đây là hồng bao mẫu phi của đưa cho , chỉ nàng từ chối.
“Đa tạ đại nhân! Giúp tạ ơn cô mẫu. Ngươi chuyển lời với nàng, sẽ cố gắng hết sức chữa khỏi bệnh cho nàng.” Nàng mỉm , “À mà, Hách Liên Tu, Chúc mừng năm mới.”
“Ừm, Chúc mừng năm mới.”
Sau khi nàng rời , Hách Liên Tu ngón út móc ngoéo với nàng, thẫn thờ hồi lâu, khóe môi bất giác nhếch lên.
Không ngờ, xa Ngự Hoa Viên, Đặng Ngưng Nhi thu hết thảy tầm mắt, nàng khẩy, “Nàng mà gọi Nhàn Phi nương nương là cô mẫu ư? Xem cần điều tra kỹ lưỡng thế của Hàn Vương phi .”
Trên đường Mộ Lăng Sương trở về, nàng lén mở hồng bao mà Hách Liên Tu đưa cho nàng xem, “Trời ạ, là một hồng bao lớn!” Nàng vui vẻ cất ăn cơm.
Hoàng hậu chuẩn bữa trưa vô cùng thịnh soạn tại Phượng Loan Cung, khí hòa thuận trong bữa tiệc khiến thấy an ủi. Mộ Lăng Sương ăn mãn nguyện, khi nàng còn đóng gói mang về nhiều bánh ngọt.
Hách Liên Hàn hỏi: “Ngươi mang những thứ gì?”
“A Vinh còn ăn cơm , cũng y thế nào , lạnh, đói ? Làm tỷ tỷ thật sự dễ dàng gì.” Nàng tiếp tục đóng gói bánh ngọt.
Khi trở về Hàn Vương phủ, liền thấy Địch Vinh đói đến mắt ngấn lệ, một cô độc cửa ngóng trông bọn họ trở về.
“Sương tỷ tỷ, cuối cùng cũng về ! Ta sắp c.h.ế.t đói đây.”
“Sao ngươi còn đói thế, thấy tờ giấy để cho ngươi ư?”
“Tờ giấy?” Địch Vinh biểu cảm càng thêm buồn bã, cái đầu nhỏ cụp xuống, “Ừm, thấy .”
Mộ Lăng Sương còn kịp hỏi y , thấy Hách Liên Hàn lạnh lùng một câu: “Nếu thấy , ngươi còn cút?”
Địch Vinh phản ứng , giận dữ chỉ : “Tỉnh thì cút , tờ giấy là ngươi để đúng ? Ta bảo chữ giống của Sương tỷ tỷ mà.”
“Là , chuyện gì?”
Địch Vinh chuẩn tiếp tục cãi , liền Mộ Lăng Sương nhíu mày ngắt lời: “Ngươi đổi tờ giấy của từ khi nào ? Ngươi đừng luôn bắt nạt A Vinh ?”
Địch Vinh nấp lưng nàng, lè lưỡi trêu : “ đó, bắt nạt .”
Hách Liên Hàn lập tức tăng cao giọng: “Ta bắt nạt y cái gì? Ngươi y xem!”
Nàng đầu giáo huấn Địch Vinh đang hì hì: “A Vinh, ngươi cũng mười sáu tuổi , còn là trẻ con nữa, ngươi cũng bớt gây sự với một chút ?”
Địch Vinh chậm rì rì : “Ồ, .”
Sau khi quát mắng hai , nàng dẫn Địch Vinh ăn bánh ngọt mà nàng mang về để lót . Tình trạng hiện tại là, cả ba bọn họ đều nấu ăn, mấy thương nghị một chút, quyết định buổi tối sẽ đến Thái tử nhà ăn chực.
Thái tử bày tỏ sự hoan nghênh với hành vi ăn chực của bọn họ, còn , lúc nào cũng thể đến.
Bọn họ ăn chực cho đến mùng ba Tết, tất cả hạ nhân trong Hàn Vương phủ đều trở về, cuối cùng phủ khôi phục trật tự như ngày thường.
Địch Vinh vốn dĩ tỉnh ngủ là cút , nhưng cố tình nán mấy ngày nay, mãi đến khi thị vệ giục giã, mới miễn cưỡng để một câu, “Sương tỷ tỷ khi nào nhớ , sẽ đến.” Rồi y miễn cưỡng rời .
Hách Liên Hàn thì như trút gánh nặng lớn.