Xuyên Nhầm Sách Ngược Luyến ta bị Vương gia sủng lên tận trời - Chương 59: Mặt Trời mọc đằng Tây rồi ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:21:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Lăng Sương chân khỏi Vương phủ, chân lập tức hối hận.
Nàng vỗ đùi một cái: “Chậc, cháu của Vương quản gia tìm mượn năm mươi lượng bạc đến giờ vẫn trả!”
Nàng tự an ủi bản một chút: “Thôi , thời gian về tìm đòi, sợ chịu nhận.”
Dù những ngày ở Vương phủ cũng kiếm đủ bạc, đạt mục tiêu tự do mua bánh tráng nướng và ăn lẩu tùy thích ba mươi tuổi.
Ha ha, từ nay trời cao biển rộng, mặc tiêu sái, còn quản cái thằng đàn ông thối tha c.h.ế.t !
Lời thì như , nhưng hai canh giờ , nàng vẫn xuất hiện trong Tửu lầu Nghe Gió lớn nhất kinh thành mượn rượu giải sầu, uống rượu c.h.ử.i rủa: “Hách Liên Hàn, cái thằng đàn ông cẩu lương tâm! Tức c.h.ế.t !”
Một đôi tay ưu nhã tú lệ giữ chặt lấy cánh tay nàng đang đưa chén rượu lên môi, Mộ Lăng Sương đầu . Nàng uống rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt chút mơ màng, “Hừ, Hách Liên Hàn ngươi đừng đến tìm , sẽ về cùng ngươi !”
“Thì Sương Nhi đang đợi Thất , xem bổn thái tử là dư thừa ?”
Thái tử âm thầm xoay , vẻ rời . Nàng vội vàng kéo tay áo , “Thái tử, đừng mà, hiếm khi gặp , cùng uống vài chén !”
Hắn vén tay áo xuống ghế băng, tự rót một chén rượu, ưu nhã nâng chén rượu lên, một cạn sạch: “Sương Nhi, nàng trốn ở đây? Nàng bên ngoài tìm nàng đến phát điên ?”
Nàng chút say, lầm bầm: “Ai tìm cơ chứ?”
“Còn ai đây nữa, đương nhiên là Thất . Cả kinh thành đều lật tung cả lên, cách chức, còn binh quyền, chỉ thể tự ngoài tìm nàng. Sương Nhi, mặt mũi nàng quả thực lớn lắm đó.”
“Hừ, ai cần tìm chứ, chẳng oai phong lắm , còn phế nữa cơ mà?”
Nàng nửa tờ biên lai trong tay, càng nghĩ càng thấy tủi , xổm ghế, ôm đầu gối thút thít, “Tay ma ma đ.á.n.h sưng vù , thì lắm, còn đến xem trò ! Ta cần mặt mũi ?”
“Các nàng phụ nữ các ngươi đó, lúc nào cũng khẩu thị tâm phi. Nàng nếu thích thì cứ thẳng , việc khiến Thất ngốc nghếch của mà đoán đây?”
“Hừ, cần ngươi quản !” Nàng tiếp tục vùi mặt xuống.
Thái tử khẽ , đưa tay vuốt tóc nàng, nhưng tay ngượng nghịu dừng giữa trung. Một lát thu tay về, chỉ nhẹ giọng an ủi nàng: “Nếu Thất để tâm đến nàng, cũng sẽ vì nàng mà tranh cãi với Mẫu hậu .”
Nàng ngẩng đầu : “Người cái gì? Hách Liên Hàn vì mà cãi với Hoàng hậu ? Rốt cuộc là chuyện gì ?”
“Bởi vì chuyện nàng vỡ Dạ Minh Châu, Mẫu hậu hạ chiếu chỉ, yêu cầu nàng học cho quy củ. Bằng sẽ phế truất vương phi vị, hơn nữa còn bảo Thất nạp thêm trắc phi. Thất chịu, trong lòng chỉ một nàng. Vì thế thậm chí còn tranh cãi với Mẫu hậu, Mẫu hậu tức giận đến phát bệnh tim, may mà .”
Hắn thở dài một tiếng, “Thất từ nhỏ tính tình bướng bỉnh. Hắn oán giận Mẫu hậu yêu thương cái Thái tử , cảm thấy Mẫu hậu bỏ quên , nên khắp nơi chống đối Mẫu hậu. Kỳ thực nội tâm khao khát sự yêu thương của Mẫu hậu, nhưng bao giờ chịu thể hiện , giống như để tâm đến nàng, nhưng thể thành lời .”
“Thì là như ... là hiểu lầm , tìm xin ...” Mộ Lăng Sương đến cửa, đầu một tiếng, “Thái tử, đa tạ cho những chuyện .”
Hắn bóng lưng nàng dứt khoát xoay rời , uống cạn một chén thanh tửu. Gương mặt thanh nhã ôn nhuận như ngọc của đắm chìm trong ánh trăng. Hắn vĩnh viễn mặc trường bào trắng sạch sẽ nho nhã, mặt mang theo ý dịu dàng, dường như tuế nguyệt vĩnh viễn chỉ để cho hai chữ “trầm ”.
Ngẩng đầu ánh trăng sáng trong như nước bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng : “Tình ái thế gian, quả thực khiến khó mà thấu hiểu.”
Trăng sáng thưa, khắp các con đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều ảnh vệ lùng sục đến mức lật tung cả lên.
Hách Liên Hàn hỏi: “Đã tìm thấy ?”
“Hồi bẩm Vương gia, vẫn tìm thấy.” Các ảnh vệ , sợ chọc giận Hàn Vương điện hạ vốn tính tình thất thường.
“Vậy các ngươi còn trở về phục mệnh gì? Còn tiếp tục tìm! Không tìm thấy Vương phi thì đừng trở về!”
Cảm nhận khí áp thấp tỏa từ khắp Vương gia, các ảnh vệ toát mồ hôi lạnh, vô bóng đen, nhanh như chớp, vội vàng tranh bỏ chạy.
Mộ Lăng Sương qua, vỗ nhẹ vai Hách Liên Hàn: “Ngươi đang khắp nơi tìm ?”
Hắn nàng dọa cho giật , định hỏi nàng, nàng ở đây, lời đến miệng biến thành: “Ai... ai tìm nàng chứ, bổn vương chỉ là ngoài tản bộ.”
“Đừng giả vờ nữa, đều thấy .” Mộ Lăng Sương bĩu môi.
Thái tử cũng tới: “ , Thất , cái tính khẩu thị tâm phi của ngươi khi nào mới thể sửa đổi đây?”
“Cần ngươi quản !”
Hắn thở dài một tiếng, chút phiền muộn, bổn thái tử ở Đông Cung thoải mái ? Vì nghĩ quẩn mà đây chịu tội ? Bọn họ quả thực xứng đáng là vợ chồng, hai chuyện, thái độ và thần sắc đều y hệt !
“Bổn thái tử quấy rầy nữa, cáo từ.”
Chờ Thái tử , Mộ Lăng Sương lấy lòng kéo cánh tay Hách Liên Hàn: “Hách Liên Hàn, đến để xin ngươi, đều là của , hại ngươi và Hoàng hậu còn cãi vã. Ta cam đoan sẽ bao giờ nữa, cầu ngươi tha thứ cho .”
Hắn mà chút kinh ngạc, nàng mà cũng xin ?
Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, trái trời.
Nàng tò mò: “Ngươi đang gì ?”
“Bổn vương đang tìm mặt trời mọc ở phía tây.”
“...” Cút xéo !
Hắn vốn định lơ nàng thêm một lát, nhưng liếc thấy bàn tay của nàng, Vương ma ma đ.á.n.h sưng đỏ lên cao, đến tận bây giờ vẫn tiêu sưng. Có thể thấy nàng quả thực chịu ít khổ sở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-sach-nguoc-luyen-ta-bi-vuong-gia-sung-len-tan-troi/chuong-59-mat-troi-moc-dang-tay-roi.html.]
Hách Liên Hàn chợt thấy lòng đau xót, giọng điệu cũng dịu vài phần: “Sương Nhi, tay nàng còn đau ? Mau theo bổn vương trở về bôi thuốc.”
Nàng thấy nũng hiệu quả, diễn xuất cực kỳ khoa trương: “Nếu ngươi tha thứ cho , thì sẽ đau nữa.”
Hắn bất đắc dĩ: “Bổn vương cũng , nên ép nàng một Vương phi tuân thủ quy củ.”
“Lỗi của , hại ngươi và Hoàng hậu cãi , sẽ lập công chuộc tội, chịu trách nhiệm giúp ngươi dỗ dành nàng .”
“Lỗi của bổn vương.”
“Lỗi của .”
“Lỗi của bổn vương.”
“Vậy , của ngươi.”
“...” Hách Liên Hàn lập tức cảm giác như đá trúng tấm sắt.
“Nàng nàng lập công chuộc tội, chịu trách nhiệm dỗ dành Mẫu hậu ?”
Nàng gật đầu.
Hắn bế xốc nàng lên, ánh trăng bạc, khẽ , ghé sát tai nàng: “Trong vòng nửa năm, m.a.n.g t.h.a.i con của bổn vương, vì hoàng gia khai chi tán diệp, Mẫu hậu nhất định sẽ tha thứ cho nàng!”
“Cái gì, sinh con... Việc ... việc ...”
Ánh trăng sáng vằng vặc kéo dài bóng dáng hai , những vệt bóng lốm đốm in phiến đá xanh phía , tĩnh lặng và an lành.
Khi về đến Vương phủ, trời khuya. Mộ Lăng Sương cảm thấy lạnh cóng, đặc biệt là chân gần như đông cứng.
Hách Liên Hàn phân phó hạ nhân chuẩn than lửa và nước nóng mang , đó cho lui hết hạ nhân.
Nàng bên giường, chỉ thấy đột nhiên cúi xuống, còn giữ lấy một mắt cá chân của nàng. Nàng lập tức cảnh giác : “Ngươi gì? Chẳng đồng ý với , chuyện sinh con thì mà!”
“Đừng cựa quậy.” Hắn dùng sức giữ c.h.ặ.t c.h.â.n Mộ Lăng Sương, cởi giày vớ của nàng, đó nhúng chân nàng chậu đồng đựng nước nóng.
Cả nàng quả thực như ngây dại, đường đường là một Vương gia, , mà đang rửa chân cho ?!
“Để bổn vương hầu hạ rửa chân, nàng là đầu tiên đó! Tiểu tổ tông!” Hách Liên Hàn nhướn mày, “Ngay cả Phụ hoàng Mẫu hậu của cũng từng hưởng thụ! Lời xin của bổn vương đủ thành ý chứ?”
Bàn chân ấm áp, nàng thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, các ngón chân cũng co rụt .
Bàn chân trắng nõn vỗ nhẹ nước, “Hách Liên Hàn, nếu một ngày, là nếu, giữa chúng thù g.i.ế.c cha, ngươi sẽ thế nào?”
Nghe nàng đột nhiên thốt một câu đầu cuối, nghi hoặc hỏi: “Mộ Thừa tướng ? Ông phạm ?”
“Ha ha, , chỉ là đùa thôi.”
Mèo con Kute
Chuyện dây chuyền nàng sợ nghĩ lung tung, nên thật cho . Trong tiểu thuyết cũng thế của nữ chính, lẽ đây là tình tiết ẩn. Tuy nhiên, nàng cũng thể đoán đại khái.
“Sương Nhi, trò đùa một chút cũng buồn . , bổn vương hứa với nàng, nếu một ngày Mộ Thừa tướng sai chuyện gì, bổn vương nhất định sẽ dốc hết sức để giữ tính mạng của ông . Bởi vì ông là cha nàng, cũng là nhạc phụ của bổn vương. Nếu ông mất, nàng nhất định sẽ đau lòng.”
Hách Liên Hàn ... mà nghĩ cho khác . Phải rằng đây đối với ai cũng ngạo mạn khinh thường. Quả nhiên, tình yêu khiến hồ đồ ?
Hắn nghĩ nghĩ, trịnh trọng bổ sung: “Nếu một ngày, Phụ hoàng của thật sự vì nguyên nhân nào đó mà g.i.ế.c cha nàng. Ta sẽ ngăn cản nàng báo thù, đó là quyền của nàng, nhưng cũng sẽ khoanh tay Phụ hoàng c.h.ế.t, bởi vì ông cũng là phụ của . Điều thể là thế ông chuộc tội, ngàn vạn đối với nàng, cho đến khi nàng buông bỏ khúc mắc trong lòng. Nếu nàng tha thứ, sẽ vẫn cứ đợi...”
Nàng : “Hách Liên Hàn, đa tạ ngươi cho đáp án .”
Đối với đáp án , trong lòng nàng cảm thấy hài lòng. Phụ nữ nhiều khi, chỉ thái độ của nam nhân mà thôi.
Hôm nay thái độ xin của cũng khá .
Hách Liên Hàn thụ sủng nhược kinh: “Sương Nhi, nàng đây từng với một tiếng tạ ơn nào... Hôm nay nàng ? Phát sốt ?”
“...” Thì trong mắt ngươi, ngang ngược đến ?
Nàng bất mãn dùng bàn chân vỗ mạnh nước rửa chân, nước b.ắ.n tung tóe khắp sàn.
“Nàng gì ?”
Nàng lý lẽ hùng hồn : “Nước lạnh .”
“...” Hắn coi như phát hiện , phụ nữ đừng là ba phần mặt mũi, chỉ cần cho nàng một phần mặt mũi, nàng dám mở cả xưởng nhuộm. Thế mà thể gì nàng .
Hắn mặt đầy bất đắc dĩ cầm ấm sắt, đổ thêm chút nước nóng chậu đồng. Nàng một nữa thoải mái co các ngón chân ...
Đợi Hách Liên Hàn đổ nước rửa chân xong trở về, chỉ thấy Mộ Lăng Sương quần áo, chui trong chăn, một ngủ say sưa.
Xem , chuyện sinh con hôm nay cũng còn hy vọng ?
Hắn bất đắc dĩ , ánh mắt rơi ngón tay thương mà nàng thò , lông mày khẽ nhíu .
Hắn lấy t.h.u.ố.c mỡ đến, nửa quỳ bên giường, ánh nến yếu ớt, cẩn thận từng li từng tí bôi t.h.u.ố.c lên tay nàng...