Xuyên Nhầm Sách Ngược Luyến ta bị Vương gia sủng lên tận trời - Chương 58: Hàn Vương phi muốn hưu phu ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:21:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm ngày thứ hai, Mộ Lăng Sương kéo khỏi ổ chăn, trong hoàng cung đến, đó là Vương ma ma bên cạnh Vương hậu, phụ trách giáo huấn lễ nghi cho Hàn Vương phi.
“Nô tỳ bái kiến Vương phi nương nương.” Vương ma ma giản lược trình bày mục đích: “Nô tỳ phụng mệnh Vương hậu nương nương, đặc biệt đến đây giáo huấn Vương phi lễ nghi quy củ. Nô tỳ vốn dĩ công chính nghiêm minh, tuyệt đối sẽ vì là Vương phi mà nương tay.”
“Không chứ...” Mộ Lăng Sương thở dài một : “Ta ăn chút gì , đói c.h.ế.t .”
Tứ Hỷ nhanh bưng lên bữa sáng. Mộ Lăng Sương cầm lấy một cái màn thầu còn chạm môi, roi mây của ma ma đ.á.n.h tay một cái: “Vương phi thể vô quy củ như , trực tiếp dùng tay chạm thức ăn?”
Mộ Lăng Sương học cách ngoan ngoãn, gượng: “Vậy uống cháo.”
“Vương phi sai , nên bưng bát lên, dùng thìa nhẹ nhàng múc một muỗng cháo, thổi hai , xác định thức ăn còn nóng, mới đưa miệng. Miệng há quá lớn, nhã nhặn, cũng há quá nhỏ, bằng ăn cơm sẽ quá chậm...”
Mộ Lăng Sương bất lực: “Thế là dùng ống hút mà ăn thức ăn lỏng chắc? Ôi, quên mất, thời cổ đại ngay cả ống hút cũng .”
Dưới sự giáo huấn của Vương ma ma, Mộ Lăng Sương cực kỳ khí chất thục nữ mà ăn xong bữa sáng. Sau đó tiếp tục tiến hành các buổi huấn luyện, gì hơn là bắt nàng dáng , dáng . Khi đầu đều đội một cái bát, bát rớt xuống là ma ma đ.á.n.h một roi mây.
Khiến Mộ Lăng Sương kêu khổ ngừng, nhưng một lượt huấn luyện, cho trong Vương phủ gà bay ch.ó sủa, ma ma cũng tức đến nửa sống nửa c.h.ế.t.
Trong thư phòng.
Hách Liên Hàn đang phê duyệt tấu chương, Tiêu Túc run rẩy hỏi: “Vương gia, Vương phi ma ma đ.á.n.h đến sưng cả tay , thật sự xem ?”
Mèo con Kute
“Không .” Hách Liên Hàn nhớ chuyện nàng giả vờ ngất lừa dối , chuyên tâm xem tấu chương ngay cả mí mắt cũng nâng lên: “Vương phi quả thực nhậm tính vọng vi, cho nàng nếm mùi giáo huấn cũng là điều .”
Tiêu Túc thôi.
Một lát , tấu chương trong tay thế nào cũng xem nổi nữa, dứt khoát vứt tấu chương xuống, thẳng đường khỏi thư phòng. Tiêu Túc với vẻ mặt đắc ý kiểu " đoán " liền theo .
“Rắc——” Lại một chiếc bát rơi xuống đất vỡ tan.
Tứ Hỷ mặt ủ mày ê: “Vương phi, mà cứ rơi nữa, ngay cả bát đũa của hạ nhân cũng đủ dùng .”
Mộ Lăng Sương một bên khó khăn duy trì thăng bằng, một bên khổ: “Luyện , đừng đến ăn cơm, ngay cả mảnh bát vụn cũng mà gặm. Ma ma, mệt quá, thể nghỉ một lát ?”
Vương ma ma tay cầm roi mây, đ.á.n.h mạnh một cái lòng bàn tay nàng: “Vương phi vẫn nên bớt , tiết kiệm chút sức lực, đợi đến giờ khắc, nô tỳ tự nhiên sẽ thông báo nghỉ ngơi.”
Mộ Lăng Sương cảm thấy đau đớn, hít một ngụm khí lạnh, rơi vỡ một chiếc bát nữa. lúc , Hách Liên Hàn vặn tới, nàng màng hình tượng ôm chặt lấy đùi : “Vương gia cứu !”
Chàng vẫn còn đang giận chuyện nàng giả vờ ngất xỉu: “Vương phi cứ tiếp tục luyện , bổn vương chỉ là đến xem mà thôi.”
“Hách Liên Hàn tâm!”
“Nàng cứ tiếp tục vô quy củ như , bổn vương cũng sẽ theo luật mà phế truất vị trí Vương phi của nàng.”
Mộ Lăng Sương đưa tay : “Đưa đây.”
“Cái gì?” Chàng hiểu mô tê gì.
“Hưu thư đó, phế , bây giờ Vương phi nữa . Chàng ngoài hỏi xem, ai gia Vương phi nào mà ngay cả cơm cũng ăn no?”
Khí giận của Hách Liên Hàn "vù" một cái bốc lên, dùng ngón tay chỉ nàng: “Sương Nhi, bổn vương quyết định cho nàng thêm một cơ hội nhận , nàng đừng nước lấn tới.”
“Được, Vương gia lấy , đợi lát...”
Nói xong, Mộ Lăng Sương xoay trở trong phòng, tìm kiếm bút mực giấy nghiên, trải phẳng án kỷ, phất bút một cái, một phong hưu thư to đùng.
Viết xong, nàng dùng miệng thổi khô, còn cẩn thận kiểm tra hai tránh chữ sai.
Một lát , Mộ Lăng Sương thu dọn xong hành lý trở về, đưa hưu thư cho Hách Liên Hàn đang đầu óc mơ hồ.
Hách Liên Hàn mở thư :
“Hưu Phu Thư: Từ đủ điều hôm nay mà xét, tiếp tục ở Vương phủ, nửa đời của sẽ hạnh phúc. Phụ nữ nên độc lập, nên tự chủ, như lời , với Vương gia cắt đứt quan hệ vợ chồng, từ nay nam cưới nữ gả, chẳng ai liên quan ai. Người ký tên: Mộ Lăng Sương. Người hưu bỏ: Hách Liên Hàn.”
Chàng trong tay nắm chặt hưu thư, c.ắ.n răng nghiến lợi: “Hưu phu? Đây thật sự là chuyện nay từng thấy, hưu thê còn cần đến thất xuất chi điều, nàng hưu phu lý do gì?”
“Chà, còn lên mặt ?” Mộ Lăng Sương giơ ngón tay đếm từng điều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-sach-nguoc-luyen-ta-bi-vuong-gia-sung-len-tan-troi/chuong-58-han-vuong-phi-muon-huu-phu.html.]
“Điều thứ nhất, thuận phụ mẫu, tiệc thọ của cha mà còn hắt hủi cha , coi là bất hiếu;
Điều thứ hai, con, cái cần nhiều nữa chứ;
Điều thứ ba, thanh lâu uống rượu hoa, coi là dâm;
Điều thứ tư, ghen ghét thì, tự kiểm điểm bản , Địch Vinh vẫn còn là một đứa trẻ, còn thả ch.ó c.ắ.n ;
Điều thứ năm, ác tật, Vương gia thể tệ, nhưng nốt ruồi quá nhiều, cũng thể hiểu là ác tật;
Điều thứ sáu, ăn quá nhiều, xem, bây giờ cũng khá nhiều đó thôi, chúng cũng nhiều nữa;
Điều cuối cùng, dẫn đến bảo khố trộm uống cống tửu, cái tội trộm cắp còn gì để nữa chứ?
Thất xuất chi điều, chẳng điều nào mắc , thể hưu phu? Vương gia, từ biệt nhé, bổn cô nương hầu hạ nữa!”
Hách Liên Hàn nàng ngụy biện, hầu như tức đến phát run.
“Thứ nhất, cha nàng đổi con gái gả, còn mong bổn vương cho ông sắc mặt gì?
Thứ hai, tạm đến chuyện nàng vu khống bổn vương bất lực, nhưng con là trách nhiệm của một bổn vương ?
Thứ ba, bổn vương còn truy cứu chuyện nàng vô cớ trở thành hoa khôi thanh lâu, nàng ngược còn c.ắ.n ngược một miếng?
Cái gọi là thất xuất chi điều, kỳ thực mỗi một điều đều là nàng cãi chày cãi cối!”
“Cãi chày cãi cối , thấy ?” Nàng còn đáp : “Vương gia, đây gọi là lý cứ, khiến tin phục!”
Chàng hồi tưởng một chút, mỗi cãi vã đấu khẩu đều thua trong tay nàng, từng thắng một nào, mất mặt, quyết định chấn chỉnh phu cương một chút!
Chàng đầu phân phó: “Tiêu Túc!”
“Thuộc hạ mặt!”
Hách Liên Hàn lạnh: “Lấy bút mực giấy nghiên đến đây, bổn vương cho Vương phi một cái biên lai, kẻo nàng hối hận!”
“Vương gia ... Đây là Thánh chỉ tứ hôn đó, trò đùa trẻ con! Vương gia ngàn vạn đừng xúc động a!” Tiêu Túc thầm nghĩ: “Thường ngày thấy Vương gia trầm tĩnh lạnh lùng, đến chỗ Vương phi nổi hứng lên ?”
Hách Liên Hàn trợn mắt một cái, Tiêu Túc lập tức im tiếng, nhanh chóng lấy bút mực giấy nghiên đến.
Chàng xong biên lai, đưa cho nàng: “Cầm biên lai cho , đừng mất!”
Nàng đưa tay nhận, nắm chặt chịu buông tay, hai ầm thầm giằng co.
Kéo .
Kéo về.
Lại kéo .
Lại kéo về!
Mộ Lăng Sương nổi giận, trực tiếp xé biên lai thành hai mảnh, đó đút nửa biên lai túi, vác hành lý lên vai, phồng mang trợn má bỏ .
Chàng bóng lưng tiêu sái rời của nàng, cảm thấy quá đáng, cất tiếng gọi nàng, thôi.
Tiêu Túc đem tất cả chuyện thu mắt, giữ thể diện mà hỏi: “Vương gia, cần thuộc hạ đuổi Vương phi về ?”
“Đuổi gì mà đuổi, đợi nàng tự lóc cầu xin bổn vương trở về Vương phủ !”
Tiêu Túc trong lòng khinh bỉ: “Vương gia đừng lời khoa trương nữa ? Quay đầu vả mặt là chính đó.”
Hách Liên Hàn cất nửa biên lai và hưu phu thư cho , cũng phồng mang trợn má bỏ .
Vương ma ma đem tất cả chuyện thu mắt, bất lực lắc đầu.