Xuyên Nhầm Sách Ngược Luyến ta bị Vương gia sủng lên tận trời - Chương 56: Bạch Nguyệt Quang ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:21:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thượng Thư các xem là trọng địa của hoàng cung, nên cửa đặc biệt dày chắc, trừ khi thái giám phụng mệnh đến lấy đồ, ngày thường ít ngang qua đây.
“Làm loạn cũng đủ , hết tìm hồ sơ , trong cung mất tích một vương gia, bọn họ tìm đến đây chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Hách Liên Hàn thờ ơ .
Nói là , Mộ Lăng Sương mới gây họa, nên đặc biệt nghiêm túc vùi đầu tìm manh mối.
Hách Liên Hàn : “Tìm thấy .”
Nàng vội vàng ghé đầu qua xem xét, hồ sơ ghi chép những sự tích cuộc đời của vị Ung vương thần bí , nàng đại khái xem qua một .
Hóa , vị Ung vương tên thật là Tống Dung Trí, là một vị tướng quân. Lúc đó, Hàn Dạ quốc nội ưu ngoại hoạn, chịu đựng sự xâm lược của địch quốc, thành lập một đội quân lợi hại bình định chiến loạn. Trong loạn thế cứu nước, nên phong dị tính vương.
Đội quân chính là lấy hỏa diễm và vân văn biểu tượng totem.
Hắn còn trừng ác dương thiện, trừng trị nhiều tham quan ô , nhiều việc cho bá tánh, yêu mến sâu sắc.
Nhìn đến đây, nàng khỏi cảm thán, “Một như , thể tạo phản chứ? Hắn chắc chắn oan !”
“Hắn công cao cái chủ, nắm giữ binh quyền, đối với đế vương mà là uy h.i.ế.p lớn nhất.”
Nàng tiếp tục lật sang trang kế, càng chấn động hơn, “Hắn mà là với Nhàn phi! Là của Hách Liên Tu!”
Hắn giải thích: “Bọn họ là kết nghĩa, quan hệ huyết thống.”
Nàng thầm than vãn trong lòng, nên mới chấn động chứ. Nàng nhớ thái độ của Nhàn phi, nếu là như nàng nghĩ, chẳng là “ngụy cốt khoa” ?
Kẻ vạch trần Ung vương mưu phản là ai? Vì Thái tử liên lụy? Vì bản vòng cổ hỏa diễm vân văn? Nhàn phi và Ung vương rốt cuộc quan hệ gì?
Từng chuyện từng việc, vương vấn trong lòng nàng.
Đêm tối dần buông xuống, mấy ngày lập đông, hễ đến đêm là lạnh vô cùng.
Ánh trăng tuyệt bên ngoài xuyên qua một ô cửa sổ cực nhỏ bên trong tràn .
Hai bọn họ kề vai sàn nhà lạnh lẽo, bên cạnh là một ngọn đèn lưu ly yếu ớt, ánh nến lung lay.
Hách Liên Hàn: “Nàng lạnh ?”
Nàng mong đợi gật đầu.
Hách Liên Hàn , “Vậy nàng xích gần một chút, bổn vương từ nhỏ sợ lạnh.”
“???”
Chàng nên nhẹ nhàng khoác cho một chiếc áo ngoài ? Chàng cũng sợ lạnh là cái quỷ gì ? là thẳng nam chính hiệu, quả thật là cạn lời .
Thôi , thôi .
Mộ Lăng Sương mới chủ động xích gần một chút, trực tiếp ôm lòng. Trong lòng một thứ căng phồng, đúng , là Tiểu Ngọt Ngào. Vừa nãy nó chạy ngoài, qua một lúc tự về .
Nàng móc Tiểu Ngọt Ngào đang ngủ say sưa túi sưởi ấm tay cho cả hai. Tiểu gia hỏa ngủ mơ mơ màng màng, may mà lông của nó dày, lập tức cuộn tròn thành một cục, vô cùng ấm áp.
Hóa nó ngoài việc bán manh, còn công dụng khác.
Đêm khuya vắng lặng, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, thật sự nên chút gì ! Nếu chẳng phụ bạc thời gian ?
“Hách Liên Hàn, chúng trò chuyện chút !”
“Được thôi, Sương Nhi trò chuyện chuyện gì?”
Nàng buột miệng thốt , “Chàng rốt cuộc thích tỷ tỷ Mộ Lăng Tuyết của điều gì?”
Lời khỏi miệng, trong lòng nàng liền tự tát một cái thật mạnh, khẩu khí của bản quả thật giống như bạn gái hiện tại tra hỏi bạn trai về chuyện giữa và bạn gái cũ!
Không đúng chứ, nàng bây giờ là công khai , thể hỏi chứ!
Hách Liên Hàn trầm mặc một lát, mới cất lời: “Vậy bản vương , nàng giận ?”
“E hèm…” Nàng suy nghĩ một chút, “Không , đảm bảo sẽ giận, cứ .”
Ánh nến yếu ớt phác họa khuôn mặt nghiêng tuấn tú của Hách Liên Hàn, hàng mi dài khẽ run rẩy. Qua hồi lâu, khẽ cong môi, giọng trong trẻo như suối.
“Như nàng , sinh mẫu của là Hoàng hậu, đại ca là Thái tử. Mẫu hậu yêu thương , trong mắt chỉ Thái tử, chỉ là đứa con cũng , cũng chẳng . Hồi nhỏ, phạm , mẫu hậu phạt quỳ. Vừa gặp Mộ Lăng Tuyết cung bái kiến, nàng phận của , nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi, còn cầu xin mẫu hậu.”
“Chàng dựa điều gì mà cho rằng nàng nhận là hoàng tử? Bằng trực giác ?”
Chàng tự đắm chìm trong hồi ức: “Nàng xinh , chuyện ôn nhu, hiểu lễ nghĩa… Từ khoảnh khắc đó, quyết tâm, sẽ cưới con gái ôn nhu lương thiện phi, bảo vệ nàng cả đời…”
Nàng gân xanh nổi lên: “Ha ha, ôn nhu lương thiện?”
“Khi đó, nàng cũng sách ở Quốc Tử Giám, xin mẫu hậu cho nàng bạn của , nàng yêu thích , thường xuyên mang điểm tâm đến cho , dạy sách chữ. Trong Quốc Tử Giám, nhiều hoàng tử đều thích nàng … nàng chỉ thích mỗi …”
“Ha ha, ‘chỉ thích mỗi ’ thật … Một kẻ ngốc như , thể lừa gạt mười !”
Nói trắng , đây là câu chuyện một thiếu niên đơn thuần bạch liên hoa lừa gạt, đáng thương hiện giờ vẫn còn che mắt.
“Nàng thể đừng ngắt lời ?”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-sach-nguoc-luyen-ta-bi-vuong-gia-sung-len-tan-troi/chuong-56-bach-nguyet-quang.html.]
“Sau biên cảnh dẫn binh đ.á.n.h trận, còn gặp nàng nữa. Đợi đến khi về triều lâu, liền mẫu hậu ban hôn, âm sai dương thác mà cưới nàng Vương phi. Cho nên lúc đầu, bản vương thật sự hề thích nàng…”
“Hứ, ai thèm thích chứ? Cút , cứ tiếp tục thích nàng !”
“Nàng hứa với bản vương là sẽ giận ?!”
“Cút! Ta giận, chỉ tránh xa một chút thôi!” Nàng ôm lấy bánh ngọt nhỏ, nhích m.ô.n.g một cái, nhanh chóng giữ cách với .
“…”
Đầu óc nhỏ bé mơ hồ của Hách Liên Hàn tràn ngập nghi hoặc lớn, lẽ nào tất cả phụ nữ đời đều vô lý như thế ?
Mèo con Kute
Nghĩ đến phụ hoàng của ba ngàn giai lệ trong hậu cung, hẳn sống vất vả ?
Một lát , Hách Liên Hàn vô cùng sợ lạnh kéo chặt y phục , mặt dày nhích gần nàng một chút, nàng nhanh chóng nhích sang một tấc, nhất quyết cho đến gần.
Vài lặp đều thất bại.
Chàng đành kiên nhẫn dỗ dành: “Thế nhưng, ai bảo bản vương gặp nàng chứ, tấm lòng của bản vương, lẽ nào nàng còn hiểu ?”
“…” Thái độ của nàng dịu một chút, “Vậy bây giờ còn thích nàng ?”
Chàng từ từ đến gần nàng: “Sau khi phát hiện tất cả thứ của nàng đều là giả dối, thì sớm còn thích nữa . Bản vương bây giờ chỉ thích mỗi nàng.”
Hơi thở ấm áp phả tai nàng, nàng lật tay nhanh chóng chặn lấy đôi môi đang đến gần của : “Chỉ hôn thôi, thể nghĩ đến chuyện khác ?”
“Khụ khụ…” Hách Liên Hàn vạch trần suy nghĩ trong lòng, ho khan một tiếng vô cùng tự nhiên.
Mộ Lăng Sương chằm chằm khung cửa sổ nhỏ, ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng trời: “Cũng bên ngoài hiện giờ tình hình thế nào …”
——————
Đêm nay trăng tròn, Ngự Hoa Viên vô cùng náo nhiệt, nhiều giai lệ ăn mặc lộng lẫy, thịnh soạn tham dự yến tiệc thưởng nguyệt do Vương Hoàng hậu tổ chức.
Thật , những buổi yến tiệc như thế , các phi tử hậu cung sớm quen thuộc. Vương Hoàng hậu mỗi báu vật thưởng ban nào cũng sẽ theo lệ mang khoe khoang một phen.
Các nàng chỉ cần dốc hết sở trường, sức nịnh hót để vui vẻ là , một khi vui vẻ , sẽ tăng nguyệt bổng cho các nàng.
Đây cũng là lý do các nàng mệt mỏi khi tham gia yến tiệc.
Một phi tử ăn mặc diêm dúa nịnh nọt : “Nghe Hoàng thượng gần đây ban thưởng cho Hoàng hậu nương nương một viên minh châu lưu ly do phiên bang tiến cống, hôm nay chúng tỷ đặc biệt đến để mở rộng tầm mắt.”
“ , viên minh châu đó to lớn hơn cả vầng trăng trời, còn rực rỡ chói mắt hơn nữa!”
“Thế thì quá khoa trương , theo nghĩ, e là còn rực rỡ hơn cả ánh sáng mặt trời chứ, tượng trưng cho công đức vô lượng của Hoàng hậu nương nương…”
Vương Hoàng hậu khẽ mím môi : “Thôi , . Các vị cần thổi phồng như , so với những thứ Hoàng thượng ban thưởng , đây cũng chỉ là một viên minh châu bình thường thôi mà.”
“ , nương nương bao năm nay sủng ái nhất sáu cung, Hoàng thượng thứ nào cũng đều ban thưởng cho Hoàng hậu, chúng tỷ sớm quen .”
“Chúng dám si tâm vọng tưởng, nhưng thể tận mắt thấy những báu vật hiếm trong đời, cũng uổng công đến nhân gian một chuyến !”
Vương Hoàng hậu cũng chút lâng lâng: “Được , nữa thì quá lời. vì các vị khiến bổn cung vui vẻ như , lát nữa sẽ cho phép các vị chạm xem thử.”
Vừa còn thể chạm , các giai lệ đều xoa tay, hăm hở chờ mong.
Tiểu thái giám mệnh bưng lên một chiếc hộp gấm đựng minh châu, đặt lên bàn.
Vương Hoàng hậu mỉm mở hộp, các phi tử phía đều vươn dài cổ chiêm ngưỡng vẻ của minh châu.
Hộp mở , khi Vương Hoàng hậu thấy vật bên trong, nụ lập tức đông cứng , “Tách” một tiếng nhanh chóng đậy hộp .
Các nàng khó hiểu Vương Hoàng hậu.
Vương Hoàng hậu gượng , lệnh cho tiểu thái giám: “Đi tìm một cái giá cao hơn đến đây, bổn cung bỗng nhiên cảm thấy, chi bằng treo minh châu cạnh mặt trăng, cùng trăng tranh huy, sẽ giá trị thưởng thức hơn.”
Mọi nhao nhao phụ họa: “Hoàng hậu nương nương minh!”
Thái giám mang cái giá đến, Vương Hoàng hậu xoay viên minh châu một vòng, chọn mặt tương đối hảo hướng về phía .
Lúc , một phi tử vô ý buột miệng sự thật: “Ái chà… Ánh sáng của viên minh châu ảm đạm thế ?”
Trán Vương Hoàng hậu gân xanh nổi lên, dùng sức vỗ một cái, viên châu "cạch cạch" lóe lên hai , cuối cùng cũng khôi phục vẻ sáng ngời.
Vương Hoàng hậu dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trán, đặt viên châu lên cái giá cao, dặn dò dặn dò các nàng, chỉ từ xa chứ chạm . Các phi tử liên tục .
Dạ minh châu trong đêm tối mờ ảo, cùng vầng trăng sáng trời giao hòa, tạo thành một bức tranh đẽ, tựa như vầng trăng thật sự thể chạm tới.
Các phi tử cũng phát hiện vấn đề gì, đều vây quanh tán thưởng quả nhiên là hiếm khó tìm.
Không ai để ý đến sắc mặt âm trầm bất định của Vương Hoàng hậu.
“Không nô tài ,”
Người tức giận quát thái giám: “Mau tra cho bổn cung, rốt cuộc là kẻ nào !”
Thái giám run rẩy .