Xuyên Nhầm Sách Ngược Luyến ta bị Vương gia sủng lên tận trời - Chương 52: Chuyện Cũ ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:21:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mùa đông ở Bắc Địch đến sớm, trong đó sẽ cả ba tháng là mùa tuyết bay lả tả khắp trời.

 

Từng mảng tuyết lớn từ mái hiên bay lả tả như liễu rủ rơi xuống, mái hiên Đức Hợp Điện còn treo một chuỗi băng nhũ dài lấp lánh.

 

Địch Vinh ghét mùa đông, vô cùng ghét bỏ, bởi vì mẫu phi của y chính là c.h.ế.t cóng trong một ngày đông giá rét.

 

Y sớm còn nhiều ký ức về mẫu phi, chỉ rằng bà là một cung nữ xuất hèn mọn, y sinh ở lãnh cung, và nương tựa y mà sống chỉ một tỷ tỷ.

 

Bắc Địch sùng bái võ lực, mà y từ trong bụng mang bệnh thể nhược, thích hợp luyện võ. Phụ hoàng thích y trông gầy yếu, mà thích các trưởng sức vóc như trâu, đối với tỷ bọn họ hề hỏi han.

 

“A tỷ, A Vinh lạnh quá.” Địch Vinh bé nhỏ co ro chiếc giường cứng trong Đức Hợp Điện, sắc mặt tím tái vì lạnh, chỉ đắp một tấm chăn mỏng, than lửa trong lò sưởi sớm cháy hết, chỉ còn bốc lên vài sợi khói.

 

Địch Lan, cũng vẫn còn là một đứa trẻ, sờ sờ trán nóng hổi của y: “Nóng quá, A , sốt ! Ta tìm thái y đến khám bệnh cho !”

 

Địch Vinh liếc Đức Hợp Điện trống rỗng, níu chặt lấy tay áo nàng: “A tỷ, tỷ đừng , một sẽ sợ.”

 

“A đừng sợ, cứ bệnh mãi như sẽ c.h.ế.t đó. Ta cầu xin thái y đến khám bệnh cho , đảm bảo sẽ về nhanh, sẽ bỏ .”

 

Địch Vinh khi lời hứa của nàng mới nới lỏng bàn tay nhỏ: “Vậy A tỷ, tỷ sớm trở về nhé…”

 

Sau khi Địch Lan , y chìm giấc ngủ sâu.

 

Địch Lan cầu xin lâu ở cửa Thái Y Viện, các thái y đều là mắt , đối với loại công chúa sủng ái căn bản coi như thấy.

 

Nàng cố chấp quỳ ở đó, hết đến khác khẩn cầu, bởi vì nàng , nếu thái y chữa trị, của nàng thể sẽ bệnh c.h.ế.t như .

 

“Ngươi là con nhà ai, quỳ trong tuyết thế ? Ngươi sợ lạnh ?” Đằng truyền đến một giọng non nớt.

 

Nàng ngước mắt , kinh ngạc đến nỗi nên lời, đây là một đứa trẻ vô cùng xinh , làn da trắng nõn, quả thực giống như một búp bê sứ tinh xảo. Nếu lên tiếng, Địch Lan nhất định sẽ nhận nhầm là con gái.

 

Cách ăn mặc của phong cách trang phục Bắc Địch. Người Bắc Địch quen để tóc ngắn, và từ nhỏ đeo một chiếc khuyên tai tua rua đỏ ở tai , đây là dấu hiệu của Bắc Địch. Bọn họ lẽ chính là những quý khách đến từ Hàn Dạ quốc mà các cung nhân thường nhắc đến.

 

Hắn chợt , hô một tiếng, “Hoàng , các mau đến xem, ở đây một kỳ lạ, nàng sợ lạnh kìa.”

 

Đằng hai đứa trẻ lớn hơn một chút, ba đường nét chút tương tự, nhưng tính cách khác biệt.

 

Hách Liên Ngọc lớn tuổi nhất nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, “Ngươi quỳ ở đây là chuyện gì khó khăn ?”

 

Nàng như sắp c.h.ế.t đuối vớ cọng rơm cứu mạng, lau lau vết nước mắt mặt, nắm chặt lấy vạt áo , “A của sắp bệnh c.h.ế.t , thể cầu xin các ngươi, cứu lấy !”

 

Hách Liên Tu liếc nàng một cái, chuyển ánh mắt, khoanh tay n.g.ự.c kiêu ngạo , “Hoàng , đây là hoàng cung Bắc Địch quốc, chúng vẫn là đừng xen chuyện .”

 

Hách Liên Ngọc cũng do dự, đúng, đây là Bắc Địch quốc, bọn họ đại diện cho uy nghiêm của Hàn Dạ quốc, quả thật tiện nhúng tay, nhưng nếu cứ mặc kệ, trong miệng nàng sẽ thực sự mất mạng.

 

“Thất , ngươi thấy , giúp giúp?”

 

Ánh mắt ba tại chỗ đều dồn Hách Liên Hàn, chỉ cần một câu của thể quyết định vận mệnh của nàng. Nàng lấy hết dũng khí, “Cầu xin ngươi, giúp một chút ?”

 

Hách Liên Hàn vẫn còn xoắn xuýt về vấn đề đó, cau mày , “Người Bắc Địch các ngươi sợ lạnh ? Ta lấy ba cái lò sưởi mà vẫn lạnh đến run rẩy, ngươi cho mới sợ lạnh?”

 

“…” Địch Lan ngẩn một chút.

 

Hách Liên Tu ‘chát’ một tiếng, đ.á.n.h đầu , “Thất ngươi là đồ ngốc ?”

 

Hách Liên Ngọc cũng với vẻ mặt ‘thằng ngốc hết t.h.u.ố.c chữa ’ mà bất đắc dĩ đỡ trán.

 

Địch Vinh đang hôn mê một chậu nước lạnh tạt mặt mà tỉnh, y mơ mơ màng màng mở mắt, thấy là những kẻ tự xưng là trưởng cả ngày bắt nạt .

 

“Các ngươi đang gì? Mau thả !”

 

Trên đầu truyền đến tiếng chế nhạo của bọn chúng: “Địch Vinh, ngươi phận hèn mọn như , tư cách của chúng ?! Hôm nay chúng chính là bắt nạt ngươi đó, ngươi thể gì? Haha…”

 

“Các ngươi … ư ư… A tỷ, A tỷ cứu …”

 

Trong đó, đứa trẻ cao lớn nhất tên Địch Tuấn, cũng là thủ lĩnh của đám . Bình thường thích bắt nạt khác nhất, nếu phục tùng , sẽ trở thành đối tượng ức hiếp. Tất cả các hoàng tử đều sợ , nhưng cũng thể phục tùng .

 

Hắn thích bắt nạt nhất chính là Địch Vinh gầy yếu nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-sach-nguoc-luyen-ta-bi-vuong-gia-sung-len-tan-troi/chuong-52-chuyen-cu.html.]

 

“Chỉ cầu xin đàn bà cứu ngươi thôi, Địch Vinh ngươi thật vô dụng, tỷ tỷ hung dữ của ngươi ở đây, hôm nay ai thể cứu ngươi!” Vài kẻ kéo Địch Vinh từ giường xuống, trực tiếp đẩy ngoài vùng tuyết trắng băng giá, một cước đá đầu gối y. Y hai đầu gối mềm nhũn quỳ đất, hai tay ấn nước tuyết, cái lạnh thấu xương.

 

“Các ngươi! Ta g.i.ế.c các ngươi!”

 

Vài kẻ hung hăng tát y vài cái, đ.ấ.m đá y. Thân hình nhỏ bé của Địch Vinh sức giãy giụa phản kháng, túm lấy cánh tay Địch Tuấn, hung hăng c.ắ.n xuống!

 

“A!” Địch Tuấn kêu lên đau đớn, “Ngươi còn dám c.ắ.n ! Đánh thật mạnh cho !”

 

Những đứa trẻ khác dồn hết sức, nắm đ.ấ.m như mưa trút xuống, Địch Vinh vẫn chịu buông miệng!

 

Một tiếng "loảng xoảng", ai cầm một cây gậy, đập mạnh lưng ! Địch Vinh sấp mặt đất, khóe trán vẫn còn vương máu…

 

“A !” Địch Lan bước Đức Hợp Điện thấy cảnh tượng , khí huyết sôi trào, lập tức xông lên gầm lên giận dữ, “Cút, các ngươi mau cút hết , ức h.i.ế.p a của !”

 

“Làm đây, nữ nhân hung dữ đó về !”

 

Mọi , ngươi. Địch Lan là công chúa Bắc Địch tính khí ương ngạnh nhất, mỗi trêu chọc nàng đều thành công, còn nàng đ.á.n.h trả, lâu dần đều gọi nàng là nữ nhân hung dữ.

 

Địch Tuấn hừ lạnh, “Hừ, chúng đông như sợ nàng ư? Nàng ba đầu sáu tay!”

 

Những đứa trẻ bên cạnh hùa theo, “ , chúng đông sợ nàng! Chúng cùng lên!”

 

“A , a , mau tỉnh , đừng c.h.ế.t!” Địch Lan dùng sức lay , nàng nhớ ma ma từng , thương một khi ngủ , thể sẽ vĩnh viễn tỉnh nữa.

 

Không qua bao lâu, Địch Vinh từ từ mở mắt yếu ớt đáp , “A tỷ… khụ khụ, A Vinh …”

Mèo con Kute

 

A tỷ của bỏ rơi , mỗi bất lực nhất, đầu tiên xuất hiện bảo vệ luôn là nàng.

 

Một đám trẻ con vây kín hai tỷ , “Hừ, nữ nhân hung dữ, hôm nay xem các ngươi chạy ! Kêu khản cả cổ cũng ai đến cứu ngươi !”

 

Thế nhưng bọn chúng quá đông, nắm đ.ấ.m như mưa trút xuống, Địch Lan ôm gầy yếu lòng, dùng thể đỡ lấy phần lớn sát thương.

 

“Dừng tay! Các ngươi đang gì!” Một tiếng gầm giận dữ từ phía truyền đến, bọn trẻ đều dừng động tác về phía bọn họ, hóa chỉ là ba đứa trẻ trạc tuổi bọn chúng mà thôi.

 

Người Bắc Địch vóc dáng cao lớn, tôn sùng võ lực, dù cùng tuổi cũng trông to con hơn, tự nhiên thèm để ba tên yếu ớt mắt.

 

Địch Tuấn kiêu căng : “Các ngươi là ai , đừng xen chuyện khác!”

 

Hách Liên Ngọc ngữ khí ôn hòa : “Không ai dạy các ngươi rằng nên khiêm nhường lễ độ ?”

 

“Ngươi là thứ gì? Dám giáo huấn chúng ?”

 

Trong đó, một đứa trẻ với Địch Tuấn, “Đại ca, xem quần áo bọn họ mặc của Bắc Địch chúng , hình như là hoàng tử của nước khác đến khách, nếu phụ hoàng , thể sẽ thật sự mắng chúng đó, là thôi .”

 

, thôi , đại ca, đừng chấp nhặt với bọn họ, phụ hoàng phạt !” Vừa nghĩ đến vẻ mặt tức giận của phụ hoàng, bọn chúng đều rùng , những đứa trẻ khác cũng hùa theo, “Ta cũng …”

 

Địch Tuấn do dự một chút, “Hừ, hôm nay coi như các ngươi may mắn, Địch Vinh, đợi ngày khác sẽ xử lý ngươi.”

 

Nghe thấy câu , hai tỷ đang trốn trong góc rụt rè một chút.

 

“Hừ, chúng !”

 

Một đám trẻ đắc ý, chen chúc về phía cổng viện, đột nhiên, một đưa tay chặn .

 

Hách Liên Hàn chỉ tay Địch Tuấn đang đầu, “Ê, ngươi, đợi một chút.”

 

“Ngươi… ngươi gì, tha cho các ngươi một , ngươi lẽ nào bênh vực bọn chúng ?! Ngươi đ.á.n.h chúng ?”

 

“Cái đại trướng ngươi trông vẻ ấm áp lắm, cởi cho mặc.” Hách Liên Hàn thực sự thể thích nghi với khí hậu Bắc Địch, khi chuyện hai hàng nước mũi như sâu lông, từ từ chảy xuống, giọng mũi nặng nề.

 

“Ngươi là cái thá gì, đây là đại trướng phụ hoàng tặng , ấm áp lắm, dựa cho ngươi chứ? Ngươi bệnh ?”

 

Vừa , ấm áp lắm, mắt Hách Liên Hàn lập tức sáng lên, đáng thương về phía hai trưởng của , hụt , “Hoàng , lạnh quá, cái .”

 

32. Bắc Địch quốc tự xưng là quốc gia ngang ngược bất chấp lý lẽ nhất, hôm nay gặp còn ngang ngược bất chấp lý lẽ hơn.

 

 

Loading...