Xuyên Nhầm Sách Ngược Luyến ta bị Vương gia sủng lên tận trời - Chương 35: Trùng Phùng
Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:20:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con đường giữa rừng rậm chật hẹp, những hàng cây rậm rạp che khuất phần lớn ánh nắng.
"Vút ——" Một mũi tên nhọn nhanh chóng b.ắ.n trúng một con thỏ.
Thị tòng theo nhặt con thỏ lên: "Thái tử điện hạ tiễn pháp thật cao minh! Xem năm nay quán quân săn b.ắ.n chắc chắn vẫn thuộc về ."
Thái tử chỉ liếc nhạt nhẽo: "Đợi khi cuộc săn b.ắ.n hôm nay kết thúc, hãy đem tất cả những con mồi tặng cho Hàn Vương phi. Chú ý đừng để ai phát hiện là do tặng."
Thị tòng do dự: "Thái tử điện hạ cần giữ một ít ? Người tay trở về e rằng sẽ khiến khác bàn tán!"
"Không cần, cứ theo lời là . Phụ hoàng cũng mong Sương nhi thể thắng, sẽ trách tội ."
Thị tòng cung kính đáp: "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!"
Đột nhiên, chỉ thấy trong rừng rậm phía , một đôi sừng hươu lóe lên, hóa là một con hươu ! Nó thấy động tĩnh của , lập tức nhảy vọt lên, lao về phía sâu trong rừng rậm!
Thái tử lập tức thúc ngựa đuổi theo, đại quân ngựa cũng theo sát phía !
Khi đuổi con hươu đến một góc c.h.ế.t, Thái tử rút cung tên, hai mắt khóa chặt con hươu.
Lúc —— Một mũi tên khác từ bên cạnh nhanh chóng bay , mũi tên của Duệ Vương Hách Liên Tu nhanh như chớp giật, một mũi xuyên thẳng qua cổ hươu ! Con hươu ngã xuống đất, giãy giụa một lúc tứ chi cứng đờ.
Hách Liên Tu khẩy châm chọc, chắp tay : "Thái tử, nhường ."
Thái tử cũng hề tức giận: "Chỉ là một con hươu, hà tất tốn nhiều công sức như ? Tam thích thì cứ lấy ."
Hách Liên Tu gật đầu mỉm : "Thái tử thật khách khí. Nếu bản vương chỉ là con hươu , Thái tử còn đại lượng nhường cho như ?" Nụ của rõ ràng mang theo thở nguy hiểm.
Thái tử : "Nếu ngươi bản lĩnh đó thì cứ đến lấy, luôn chờ đón. hôm nay còn bận săn bắn, xin cáo từ một bước." Nói xong liền đầu ngựa, dẫn ngựa lao về phía rừng rậm ngược .
Vài thị tòng hợp sức nhặt con hươu lên, khiêng trong giỏ.
Hách Liên Tu đột nhiên hỏi: "À , Hàn Vương phi săn ở hướng nào?"
Ảnh vệ đắc lực nhất của , Khương Bằng, đáp: "Khải bẩm Vương gia, Hàn Vương phi săn ở phía đông, còn Địch Vinh và Địch Lan thì ở phía tây."
Hách Liên Tu kéo dây cương điều chỉnh phương hướng: "Đi, hết phía tây." Một đội binh theo sát phía ngựa.
————
Càng về phía tây, con mồi càng ít . Với sự thông minh của , đương nhiên đây là do Cảnh Đế giở trò quấy phá, nhưng cũng gì.
Trong rừng rậm phía tây, thấy Địch Vinh dẫn một đội binh canh giữ ở giao lộ, dường như đang cố ý chờ .
Địch Vinh khoanh tay ngực: "Ngươi cuối cùng cũng đến , ngươi mang tới."
Trong một đội binh, một nam tử trung niên từ từ vén vành mũ lên. Trên mặt một vết sẹo kiếm ghê rợn, nhưng vẻ mặt vô cùng kiên nghị. Người chính là Điền Phi, thống lĩnh hiện tại của Hạ Gia quân.
"Điền thúc thúc, lâu gặp." Hách Liên Tu .
"Mạt tướng bái kiến Thiếu chủ!" Điền Phi quỳ một gối, chút kích động .
"Điền thúc thúc, cần đa lễ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-sach-nguoc-luyen-ta-bi-vuong-gia-sung-len-tan-troi/chuong-35-trung-phung.html.]
Lời hàn huyên của hai Địch Vinh cắt ngang: "Thôi , dù thì cũng mang tới cho ngươi . Các ngươi thừa thời gian để ôn chuyện cũ. Hy vọng ngươi thể giữ lời hứa giữa chúng ."
"Yên tâm, đợi khi ngươi trở về Bắc Địch, chướng ngại đều quét sạch, quyền lực sẽ chỉ do một ngươi nắm giữ."
"Thế thì tạm ."
Cái gọi là binh của Địch Vinh đều do Hạ Gia quân giả trang. Hách Liên Tu dùng binh chuẩn sẵn của hoán đổi y phục với họ, che giấu phận. Mặc dù đây chỉ là một đội nhỏ, nhưng tất cả đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Đại quân tiếp theo sẽ điều động bí mật trở về Hàn Dạ quốc hình thức khác.
Địch Vinh hứng thú dạo, chỉ thành quả săn b.ắ.n của Hách Liên Tu, đặc biệt là con hươu to lớn , hào hứng hỏi: "Ngươi đây là sớm đoán thành quả săn b.ắ.n của hoàng tỷ , nên nôn nóng chạy đến tặng chiến lợi phẩm cho ?"
Hách Liên Tu bước tới một bước, chặn : "Đây là thành quả săn b.ắ.n của bản vương, còn vài công dụng khác, e rằng thể cắt ái ."
Địch Vinh bĩu môi giận dỗi: "Chỉ là một con hươu thôi mà, ngươi hà tiện thế gì? Mà cũng lạ, con mồi bên mà đặc biệt ít, hoàng tỷ đang vì chuyện mà tức giận đấy! Ngươi đem con hươu cho , dỗ nàng !"
Thấy y phục của binh đổi xong, Hách Liên Tu nóng lòng lật lên ngựa, kéo dây cương hướng về phía đông: "Bản vương còn việc quan trọng, cáo từ!"
"Xì, đồ keo kiệt!" Địch Vinh gọi với theo lưng .
————
Mộ Lăng Sương luôn cảm thấy vận may của hôm nay thật đặc biệt . Rất nhiều con mồi tự động nhảy cạm bẫy nàng đào sẵn, đến giờ chiến lợi phẩm khá phong phú, lẽ thật sự thể dựa vận may để thắng Địch Lan.
"Mộ Lăng Sương." Nàng đang dọn dẹp chiến quả, bỗng nhiên thấy phía một giọng lạ lẫm quen thuộc.
Nàng đầu : "Hách Liên Tu, ở đây?"
"Bản vương loáng thoáng nhớ, nàng trúng độc dược, mãi vẫn đến hỏi bản vương để lấy t.h.u.ố.c giải?"
“Điều đó còn , đương nhiên là vì phát hiện ngươi dùng độc d.ư.ợ.c giả để lừa gạt ! Nếu Thái tử cho , thực sự ngươi xoay như chong chóng !” Vừa nghĩ đến chuyện lừa gạt , nàng bây giờ chỉ hận thể c.ắ.n c.h.ế.t .
“Ồ? Vậy ư? Hóa là nhờ Thái tử cho ngươi , ngươi mới phát hiện lừa, ngươi vẫn là— đồ ngu dại đấy.”
Nàng la lối: “Khốn kiếp, ngươi còn mắng ngu dại, ngươi còn kém ăn hơn cả Hách Liên Hàn chứ!”
Đường xa chạy đến đây chỉ để mắng nàng ngu dại, cái loại gì thế ?!
Hách Liên Tu bỗng nhiên mắt trầm xuống: “Đừng đem và so sánh.”
“Sao? Ngươi tức giận , càng nhắc đến để chọc tức ngươi! Hách Liên Hàn, Hách Liên Hàn, Hách Liên Hàn…”
“Ngươi mà còn la lối nữa thật sự sẽ thu hút đến đấy, đến lúc đó ở chốn hoang sơn dã lĩnh, nam nữ cô đơn sẽ rõ ràng , dù bổn vương cũng sẽ bận tâm đến danh dự, chỉ xem Hàn Vương phi bận tâm thôi.”
Lần nàng thật sự dám la lối nữa.
Kẻ nhiều tâm cơ đến chứ?
Hách Liên Tu nhanh nhẹn lật lên ngựa, khi còn để một câu: “ , ngươi ngại thì cứ dọc theo con đường nhỏ phía Tây đến tận cùng xem , lẽ sẽ điều bất ngờ cũng chừng.”
Mộ Lăng Sương thầm nghĩ, kẻ chẳng lẽ bày mưu hãm hại nàng nữa chăng? sự thúc đẩy của tính tò mò, nàng vẫn nhịn mà xem rốt cuộc là chuyện gì.
Dọc theo con đường nhỏ run rẩy đến tận cùng, nàng kinh ngạc mở to mắt, lẩm bẩm: “Thật nhiều con mồi… còn một con nai hoa thật lớn…”
Mèo con Kute