Xuyên Nhầm Sách Ngược Luyến ta bị Vương gia sủng lên tận trời - Chương 29: Đúng Chuẩn Ngây Thơ Khờ Dại ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:20:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mộ Lăng Sương một lúc các tiểu thư nhà giàu nhàn rỗi trò chuyện, thấy vô vị, nhân tiện ghé chợ phố dạo chơi.

 

Trên các con phố kinh thành, cửa hàng san sát, hai bên đường tiểu thương sức chào hàng, một cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt.

 

Khi nàng chuyện phiếm, nhắc đến, gần đây phố mới mở một quán rượu tên Thính Phong Tửu Lâu, các món ăn bên trong đều ngon, với tư cách một sành ăn, đương nhiên thể bỏ lỡ!

 

Đột nhiên, một tiểu ăn mày quần áo rách rưới bẩn thỉu chạy lạch bạch, trực tiếp đ.â.m sầm Mộ Lăng Sương, xin : “Tỷ tỷ, xin ! Tiểu chạy vội quá thấy! mà, tỷ tỷ thật sự xinh !”

 

“Ồ, ha ha, thật ?” Bị khen xinh , nào đó chút vui mừng.

 

Tiểu ăn mày bảy tám tuổi, tuy quần áo cũ nát, nhưng mặt nở nụ tinh quái: “Ừm ừm, đúng , đúng , tỷ tỷ thật xinh , tiểu đây.” Nói xong lập tức ba chân bốn cẳng chạy mất…

 

“Khoan … Cái thủ đoạn quen thuộc …” Mộ Lăng Sương nhíu mày, nhận sự tình đơn giản, cúi đầu xuống, quả nhiên túi tiền biến mất như dự đoán.

 

Mộ Lăng Sương vội vàng ba chân bốn cẳng đuổi theo, “Đừng chạy!”

 

Tiểu ăn mày hình nhanh nhẹn, một đường chạy như điên, trái né tránh, nhân cơ hội đ.â.m sầm một thiếu niên trang phục hoa lệ, mặc như , nhất định tiền! Thế là lặp chiêu cũ: “Tiểu ca ca, xin ! Phía một nữ nhân hung dữ đang đuổi theo tiểu !”

 

Nữ nhân hung dữ? Địch Vinh liên tưởng đến hoàng tỷ cũng hung dữ của , liền nhe răng với tiểu ăn mày: “Ngươi , ca ca ngươi chặn tỷ tỷ hung dữ .”

 

“Oa, cám ơn ca ca! Người thật .” Tiểu ăn mày lộ ánh mắt sùng bái đầy khát khao, ngẩng đầu “tiểu ca ca nhiệt tình” , trong lòng thầm nghĩ: Được , gặp một công tử nhà địa chủ ngốc nghếch.

 

“Vậy tiểu nhé, ca ca tạm biệt.” Vẫy vẫy tay.

 

“Hù hù…” Mộ Lăng Sương một đường đuổi theo, mệt đến thở hổn hển ngừng, “Ngươi thấy một tiểu ăn mày chạy qua đây ?”

 

Thiếu niên mắt, chừng mười lăm tuổi, mái tóc ngắn gọn gàng, chỉ tết một b.í.m tóc nhỏ rủ xuống ngực, tai đeo một chiếc tua rua màu đỏ, trông hoạt bát lanh lợi.

 

Dưới ánh nắng, áo đỏ của theo gió lay động, mặt nở nụ rạng rỡ, nâng đôi mắt sáng ngời, chút ngây thơ : “Vị tỷ tỷ , thật sự xinh !”

 

Đối mặt với lời khen đột ngột, Mộ Lăng Sương khá tự luyến vuốt ve gò má ửng hồng của : “ , cũng thấy khá xinh mà, tiểu , cái miệng nhỏ của ngươi đúng là bôi mật ong ! Ngọt ngào quá! Khoan , cái thủ đoạn quen thuộc đến ?”

 

Mèo con Kute

Địch Vinh tự : “ , tỷ tỷ, tên gì , tên A Vinh đó.”

 

“A Vinh? À, chào ngươi, tên Mộ Lăng Sương.” Nàng gượng.

 

“Vậy thể gọi là Sương tỷ tỷ ?” Thiếu niên , trong đôi mắt tựa như trời lấp lánh, khiến một sức hút khó mà từ chối.

 

Sao cảm giác như một tiểu cẩu sữa ?

 

“Đương nhiên thể…” Không đúng! Để đây khen xinh , đ.á.n.h lạc hướng ư?! Tiểu ăn mày trộm đồ ? Nếu thiếu niên ăn mặc vẻ giàu , Mộ Lăng Sương e rằng cho rằng bọn họ là đồng bọn !

 

Mộ Lăng Sương véo véo má : “Tỷ tỷ hỏi ngươi, thấy tiểu ăn mày ?”

 

Thật ngờ giống hoàng tỷ, cũng thích véo má , thật hung dữ.

 

“Sương tỷ tỷ, đuổi theo ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-sach-nguoc-luyen-ta-bi-vuong-gia-sung-len-tan-troi/chuong-29-dung-chuan-ngay-tho-kho-dai.html.]

Biểu cảm khó hiểu mặt thiếu niên mắt là ý gì đây?

 

“Làm gì ư? Chẳng lẽ rảnh rỗi đến phát hoảng, đuổi theo mà đùa giỡn ? Hắn đ.â.m một cái, túi tiền của liền biến mất! Ta tìm đương nhiên là để lấy tiền của !”

 

“Ồ, là như .” Địch Vinh trầm tư sờ sờ túi tiền của , vẻ mặt chút xụ xuống, khi phát hiện túi tiền cũng biến mất, khuôn mặt nhỏ lập tức xịu hẳn.

 

“A? Túi tiền của hình như cũng cánh mà bay… Xem Sương tỷ tỷ là thật, hóa thật sự là kẻ trộm. Ta còn hảo tâm giúp cản Sương tỷ tỷ, dám lừa !”

 

Địch Vinh tuy sống trong nhung lụa, từng trải sự đời, nhưng vẫn hiểu thủ đoạn của tiểu ăn mày . Tiểu ăn mày đáng c.h.ế.t dám lừa !

 

Địch Vinh nở nụ , đôi mắt lấp lánh chằm chằm nàng, giọng mang theo vài phần tinh nghịch: “Sương tỷ tỷ, chạy về phía nào đó, thôi, chúng đuổi theo .” Vừa , chủ động kéo tay nàng, tay mềm mại như con , còn ấm áp.

 

Nhìn bộ dạng lừa mà vẫn gì, trong đầu Mộ Lăng Sương chợt lóe lên mấy chữ lớn: “ chuẩn… ngây… ngây thơ khờ dại?”

 

Nếu Đông Uyển phố là con phố phồn hoa nhất kinh thành, thì Tây Uyển phố chính là khu dân cư nghèo nàn ẩn vẻ phồn hoa của kinh thành, nơi đây đều là nơi ở của ăn mày và nghèo.

 

Mộ Lăng Sương và Địch Vinh một đường theo tiểu ăn mày, quanh co khúc khuỷu bước một con hẻm nhỏ yên tĩnh ở Tây Uyển phố, trong tay tiểu ăn mày thong thả xoay xoay túi tiền trộm hôm nay: “Hôm nay gặp hai con cừu béo, còn ngốc đến , ha ha…”

 

Hai gọi là cừu béo , Địch Vinh giơ nắm đấm: “Dám lừa gạt bổn… bổn đại gia, lát nữa sẽ đ.á.n.h đo ván, Sương tỷ tỷ hả giận!”

 

“Rõ ràng là ngươi hả giận thì ? Ta chỉ lấy tiền của thôi!” Đó đều là tiền mồ hôi xương m.á.u do nhẫn nhục chịu đựng hầu hạ vị chủ tử Hách Liên Hàn đó!

 

Tiểu ăn mày thấy động tĩnh phía hai , đảo mắt một vòng, cất kỹ túi tiền, một đường nghêu ngao khúc hát nhỏ, rẽ một con hẻm khác, cẩn thận một cái là bọn họ cắt đuôi.

 

Từng tốp ba năm lượt qua mặt bọn họ, ai nấy đều quần áo rách rưới, ít ăn mày co ro ở góc tường, so với bọn họ, Địch Vinh và Mộ Lăng Sương ăn mặc hoa lệ, ngược càng thêm lạc lõng.

 

Cả hai đều chút kinh ngạc, hóa kinh thành phồn hoa nơi như thế .

 

————

 

Lúc , phía một lão phụ nhân xách một cái giỏ qua, cẩn thận ngã, một ít cống phẩm dưa quả trong giỏ lăn lóc khắp đất.

 

“Lão nhân gia, chứ?”

 

Hai thấy , vội vàng tiến lên đỡ lão nhân gia dậy, nhặt dưa quả lên sắp xếp .

 

Lão phụ nhân mỉm , “Cảm ơn hai vị, hai vị thật là .”

 

Địch Vinh hỏi: “Người đốt hương bái Phật ?”

 

Lão phụ nhân chỉ một tấm bia đá khổng lồ cách đó xa, đó khắc ba chữ lớn “Ung Vương Bi”, bên cạnh là một ngôi miếu nhỏ rách nát, chỉ thấy bia đá từng tốp ba năm lượt tụ tập, ai nấy đều đốt giấy dập đầu, dâng lên dưa quả.

 

“Đây là cúng bái vị thần tiên nào ?”

 

Lão phụ nhân với vẻ mặt phong sương cất tiếng: “Đây thần Phật, những đều như , tranh thủ đến tế bái vị đại nhân . Người là một nhân vật vĩ đại, nhiều việc cho bách tính, nếu , e rằng cũng những ngày tháng thái bình như bây giờ, bách tính cảm niệm ơn đức của , nhao nhao dựng bia lập miếu cho , chỉ tiếc là… ai… từ khi đại nhân qua đời, các ngôi miếu ở khắp nơi cũng phá bỏ, chỉ những khu ổ chuột nhỏ bé ai quản , vẫn lén lút thắp hương cho …”

 

Mộ Lăng Sương khỏi cảm thán, ở cổ đại, chỉ những lập công lao hiển hách mới dựng bia khắc truyện, lưu danh muôn đời, chủ nhân của tấm bia , rốt cuộc là một đại nhân vật đáng kính ngưỡng đến mức nào đây?

 

 

Loading...