Xuyên Nhầm Sách Ngược Luyến ta bị Vương gia sủng lên tận trời - Chương 24: Nhàn Phi ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:20:03
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện Vương gia và Vương Phi gặp thích khách lớn lớn, nhỏ cũng nhỏ, Tiêu Túc phụng mệnh điều tra kẻ chủ mưu , cánh tay Hách Liên Hàn thương nên ở trong phủ tĩnh dưỡng, vẫn luôn bế môn bất xuất.
Từ ngày thăm dò tâm ý , bầu khí giữa hai cứ trở nên kỳ lạ, dường như cả hai đều cố ý vô tình lảng tránh đối phương. Thỉnh thoảng, khi nàng t.h.u.ố.c cho , ánh mắt vô tình chạm một cái, cũng sẽ lập tức như điện giật mà sang nơi khác.
Mộ Lăng Sương cảm thấy thể cứ để bản tiếp tục sa sút như , để ít tiếp xúc với nam chính hơn, nàng dứt khoát dạo trong hoàng cung, coi như giải khuây.
Sau khi thỉnh an Hoàng hậu, nàng một dạo chơi trong Ngự Hoa Viên, ngắm cảnh sắc tươi xung quanh, tâm trạng quả nhiên hơn nhiều.
Meo meo... Đột nhiên, trong bụi cỏ truyền đến một tiếng mèo kêu, vén bụi cỏ xem, một con mèo trắng béo múp đang ve vẩy đuôi .
Oa, còn mèo để vuốt ve nữa chứ, hôm nay đúng là may mắn!
Nàng khụy xuống, vẻ mặt tràn đầy mong đợi đưa bàn tay tội về phía khối lông xù mềm mại , ngay khi sắp chạm tới thì một bàn tay thon dài khác giành .
Nàng ngẩng đầu lên, một khuôn mặt mềm mại pha chút tà khí, khóe miệng nhếch lên nụ tà nịnh, chính là nam thứ ba phúc hắc Hách Liên Tu!
Trong tay đang ôm con mèo lông xù , mèo con mật cọ cọ n.g.ự.c .
Hắn ... khi là đang nghĩ đến...
Nàng khỏi rùng một cái...
Khốn kiếp, sẽ bóp c.h.ế.t con mèo chứ?!
Mặc dù trong lòng Mộ Lăng Sương khá sợ hãi, nhưng vì cứu con mèo , nàng vẫn lấy hết dũng khí chào hỏi, “Duệ Vương gia, cũng ở đây , con mèo là trúng , vuốt ve thì xếp hàng đấy!”
“…Con mèo là do bổn vương nuôi.”
“Ồ, là do nuôi, thì .”
"Bổn vương đang chuẩn Vĩnh Hợp Cung thăm mẫu phi, ngang qua đây, thấy cô đang ý đồ với con mèo ."
Có ý đồ ư? Rõ ràng trông còn giống kẻ hơn mà? Làm ơn hiểu rõ , mới là phản diện, ?
"Mẫu phi của bổn vương mắc một chứng bệnh kỳ lạ, quanh năm liệt giường khỏi cửa, mà bổn vương cũng thường xuyên chinh chiến bên ngoài thể luôn kề cận. Thấy mẫu phi quá cô đơn, nên mới nuôi một con mèo để bầu bạn, giải khuây cho . Cô bằng lòng cùng bổn vương đến thăm , chuyện với một lát ?"
Nam phụ ba hóa là một con hiểu chuyện và hiếu thuận nha. Tính theo vai vế, mẫu phi của cũng là bậc trưởng bối, thỉnh an Hoàng hậu , lý do gì để từ chối.
"Vậy , thể cho vuốt mèo một lát ?"
Hách Liên Tu sững , đoạn nhét chú mèo tay nàng. Nàng thỏa mãn vuốt ve chú mèo theo . Nàng tò mò hỏi: "Mẫu phi của mắc bệnh gì ?"
"Một chứng bệnh kỳ lạ, là do trúng độc mà ."
Mèo con Kute
Mộ Lăng Sương hồi tưởng , cuốn tiểu thuyết từng nhắc đến, mẫu của Hách Liên Tu vốn dường như là Hoàng hậu, đó vì một lý do nào đó mà phế, giáng phi, và nàng quả thật bệnh nặng. Cái c.h.ế.t của nàng là một trong những nguyên nhân khiến nam phụ hắc hóa tranh đoạt ngôi vị.
Nếu thể giúp mẫu phi của hồi phục, liệu từ bỏ ý định báo thù ? Và cũng sẽ chịu cái kết cục c.h.ế.t t.h.ả.m thê lương đó?
"Trúng độc ư? Anh dẫn xem bệnh tình của nàng ."
Hách Liên Tu chút kinh ngạc, "Cô còn hiểu y thuật ư?"
"Hắc hắc, hiểu, nhưng vạn nhất kiến thức rộng rãi thì ? Cứ thử xem!"
Vĩnh Hợp Cung là cung điện mà Nhàn Phi, sinh mẫu của Duệ Vương, cư ngụ. Bởi lẽ Nhàn Phi nương nương mắc một chứng bệnh quái ác đáng sợ, liệt giường nhiều năm, nơi đây sớm trở thành nơi vắng vẻ nhất trong Hoàng cung, chẳng khác nào lãnh cung.
Theo lý mà , một phi tử bệnh tật nhiều năm mất thánh sủng như , lẽ trong hậu cung ức h.i.ế.p mới .
Tương truyền, nhiều năm một thái giám tổng quản vì biển thủ phần lệ của Vĩnh Hợp Cung, kết quả đầy mấy ngày phát hiện, thái giám tổng quản đó c.h.ế.t t.h.ả.m một cách khó hiểu trong một cái giếng sâu bỏ hoang trong Hoàng cung.
Chủ tử của Vĩnh Hợp Cung vì sinh một đứa con trai xuất sắc, mới mười lăm tuổi phong Vương, từ đó về một ai trong hậu cung dám lơ là với nàng.
Đẩy cánh cửa lớn Vĩnh Hợp Cung , nội điện tràn ngập một mùi hương thảo d.ư.ợ.c thoang thoảng. Phía tấm màn trướng màu trắng, thấp thoáng thấy một bóng dáng nữ tử đang giường.
Mộ Lăng Sương ngoan ngoãn theo Hách Liên Tu, một tiểu cung nữ mặc y phục xanh biếc đón lấy chú mèo từ tay nàng, ôm đến bên phụ nữ phía màn trướng.
Hách Liên Tu cung kính hành lễ: "Nhi thần tham kiến mẫu phi!"
Phía màn trướng, một bàn tay trắng bệch chút huyết sắc vươn : "Khụ khụ... Tu nhi mau miễn lễ ."
"Hàn Vương Phi Mộ thị bái kiến Nhàn Phi nương nương!"
Nữ tử phía màn trướng khựng , từ từ vuốt ve chú mèo trong lòng, đoạn nâng cao giọng: "Ồ? Hàn Vương Phi Mộ thị. Cha của ngươi là lão già Thừa tướng Mộ đó ư?"
Mộ Lăng Sương: "..." Ngay mặt mà mắng cha như , lắm chứ?
"Mẫu phi, nàng ác ý, là nhi thần thỉnh nàng đến xem bệnh cho mẫu phi."
"Nó chỉ là một tiểu nha đầu thì thể xem bệnh gì? Tu nhi con dường như quên lời dạy bảo của mẫu phi , đừng dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai!" Chú mèo dường như cảm nhận sự tức giận của chủ nhân, kêu meo meo chui góc.
Hách Liên Tu quỳ mặt đất: "Nhi thần dám!"
Nhàn Phi nương nương dường như lòng đề phòng cao, đặc biệt là khi nhắc đến cha của là Thừa tướng Mộ. Chẳng lẽ giữa họ ân oán gì ?
Mộ Lăng Sương do dự lên tiếng: "Nhàn Phi nương nương, thể xem qua triệu chứng của ngài ?"
"Ha ha..." Người phụ nữ màn trướng phá lên một cách càn rỡ, "Tiểu nha đầu, nếu ngươi đủ gan, thì đến phía màn trướng mà xem ."
Cái tiếng rợn , thêm tấm màn trắng bay lượn theo gió, cùng tiếng mèo kêu ẩn hiện nữa, đúng chuẩn cấu hình của một bộ phim ma còn gì? Tại ma ám mà lo chuyện bao đồng chứ?
Nghe giọng điệu là Nhàn Phi nương nương chắc chắn là một phụ nữ kỳ lạ, nếu cũng sẽ nuôi dạy một đứa con tâm lý u ám như Hách Liên Tu.
"Duệ Vương gia, nếu bây giờ rút lui, g.i.ế.c ?"
"Cô nghĩ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-sach-nguoc-luyen-ta-bi-vuong-gia-sung-len-tan-troi/chuong-24-nhan-phi.html.]
"Ồ, ha ha..." Nàng khan hai tiếng, trong lòng tự động viên bản , là phụ nữ ngay cả Sadako cũng sợ, gì thể dọa chứ?
Sau khi chuẩn tâm lý đầy đủ, nàng chậm rãi vén tấm màn trướng màu trắng lên. Sau khi thấy phía , mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng xuống.
Nàng quyết định thu hồi lời , bởi vì, đây chính là một con Sadako sống sờ sờ.
Người phụ nữ màn trướng tóc trắng xóa, sắc mặt cũng trắng xóa, thể nàng ngoại trừ đôi mắt màu đen, những phần da khác đều trắng bệch đến đáng sợ. Thậm chí da mặt còn từng mảng từng mảng phủ đầy những vết nứt nẻ.
"..." Vì quá kinh khủng, ngược thể kêu lên thành tiếng.
Thật nàng hơn Sadako nhiều, hơn nữa đây là sống. Nghĩ đến đây, còn sợ hãi nhiều nữa.
Tướng mạo đáng sợ vẫn khó che lấp khí chất hoa lệ quý phái nữ tử. Mộ Lăng Sương nghĩ, nếu nàng là bình thường, nhất định là một tuyệt sắc giai nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Nhàn Phi nương nương nhướng khóe mắt, đôi phượng mâu ánh lên vẻ lưu chuyển: "Tiểu nha đầu ngược vài phần gan , chứng bệnh kỳ quái của bổn cung dọa sợ."
Sợ c.h.ế.t khiếp ? Mồ hôi lạnh toát hết cả đây !
Mộ Lăng Sương trong đầu tìm kiếm vài loại độc d.ư.ợ.c từng xuất hiện mà nàng trong tiểu thuyết. May mắn , đặc điểm của loại độc d.ư.ợ.c khiến trắng bệch nàng vẫn còn nhớ chút ít.
"Nương nương, bệnh của ngài đây hẳn là một loại độc tên là Thức Cốt. Triệu chứng của trúng độc là trắng xóa, kèm theo khạc máu, mỗi khi phát bệnh thì đau nhức từ tận xương tủy ngoài, thường khó mà chịu đựng nổi!" Mẫu phi của mà chịu đựng lâu đến thế mà vẫn còn sống, nghị lực của nàng thật khiến khâm phục!
Hách Liên Tu lo lắng hỏi: "Vậy loại độc cách nào giải ?"
"Cái thì hỏi đúng !"
Hai con đồng thời ngẩng đầu lên, mang theo vẻ mong đợi nàng: "Làm để giải độc?"
Mỗi cuốn tiểu thuyết đều một loại linh đan diệu d.ư.ợ.c chữa bách bệnh, cuốn cũng ngoại lệ.
" Bắc Địch Quốc một loại thảo d.ư.ợ.c thần kỳ, tên là Tích Tuyết Thảo, công hiệu giải bách độc.
Chỉ là, Tích Tuyết Thảo những lượng khan hiếm mà còn vô cùng quý giá, hơn nữa nó còn yêu cầu cực kỳ khắt khe về môi trường sinh trưởng, chỉ cần sơ suất một chút sẽ lập tức héo tàn mất d.ư.ợ.c tính.
Loại t.h.u.ố.c hiện đang trong tay Hoàng thất Bắc Địch Quốc, nếu thể lấy nó t.h.u.ố.c dẫn, lẽ vẫn còn cơ hội sống sót.
Chỉ điều, độc d.ư.ợ.c gây những tổn hại thể đảo ngược cho cơ thể, cho dù sống sót, dung mạo của nương nương cũng thể trở như , hơn nữa tuổi thọ cũng sẽ ngắn nhiều..."
Nhàn Phi ngược vẻ khá thản nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạc trắng của , "Bổn cung sẽ là kết quả như mà. Từ khi đó c.h.ế.t , bổn cung thấu chuyện sinh tử . Bây giờ bộ dạng ma của bổn cung, hẳn là sẽ thấy nữa..."
Lượng thông tin nhiều nha?! Trong lòng Nhàn Phi mà khác ư? Vậy Cảnh Đế bệ hạ ...
Không , tới cung mặc một bộ đồ màu xanh lá, để nhắc nhở ngài mới !
"Ừm, thời gian cũng còn sớm nữa, cũng nên . Đường trong hậu cung cũng quen thuộc, Duệ Vương gia đưa khỏi đây nhé."
Nhàn Phi ngoảnh đầu nháy mắt với Hách Liên Tu, "Tu nhi, con cứ... tiễn nàng ."
Hắn , "Được thôi, bổn vương tiễn cô."
Ra khỏi cửa điện, hai chầm chậm dọc Ngự Hoa Viên. Hôm nay gió hiền hòa nắng , đúng là một ngày dễ chịu.
"Duệ Vương gia, thấy thực cũng khá ." Người hiếu thuận còn nhiệt tình đưa nàng về, Mộ Lăng Sương chút đổi cách về .
"Ha ha, ?"
Bỗng nhiên, Hách Liên Tu dừng bước, lạnh dùng sức bóp chặt cằm nàng, đó nhanh chóng nhét một viên t.h.u.ố.c miệng nàng.
Viên t.h.u.ố.c tan chảy ngay khi miệng, vị ngọt.
Xác định viên t.h.u.ố.c nuốt xuống, mới buông nàng . Mộ Lăng Sương ôm lấy cổ họng , "Khụ khụ... Anh cho ăn cái thứ quỷ quái gì ?"
Khóe môi cong lên, hờ hững đáp: "Độc dược."
"C.h.ế.t tiệt, thể chơi như chứ? mới khen , lấy oán báo ân hạ độc ! Anh quả nhiên là nam phụ phúc hắc, tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn! nên nhất thời mềm lòng, tin lời quỷ quái của ! Huhuuhu, hối hận quá..."
"Ọe ọe ọe..." Nàng vịn tường điên cuồng nôn thốc nôn tháo, "Mau đưa giải d.ư.ợ.c cho !"
"Bổn vương hạ độc cô , tại dễ dàng đưa giải d.ư.ợ.c cho cô?"
"...Cũng ." Nàng mắt ngấn lệ , "Vậy còn thể sống mấy ngày?"
"Cái cần xem tâm trạng của bổn vương. Nếu cô ngoan ngoãn lời, thể giữ cho cô một mạng. Chuyện ngày hôm nay tiết lộ nửa chữ với bất kỳ ai, nếu bổn vương sẽ lập tức khiến cô độc phát bỏ mạng."
Mộ Lăng Sương thề thốt: "Chuyện liên quan đến tính mạng , cam đoan sẽ ."
Lúc , ở góc khuất kín đáo trong Ngự Hoa Viên, một tiểu cung nữ mặc y phục xanh biếc đang lén cuộc đối thoại của hai . Trong tay áo nàng còn giấu một cây chủy thủ sắc bén. Sau khi thấy Mộ Lăng Sương ăn t.h.u.ố.c độc, nàng mới thả lỏng cảnh giác, xoay rời để báo cáo.
"Ha ha, Duệ Vương gia, bây giờ tâm trạng của hơn chút nào ?"
Hách Liên Tu khóe mắt liếc thấy tiểu cung nữ rời , mới mở miệng : "Luyện chế giải d.ư.ợ.c cần thời gian. Chờ mười ngày nửa tháng nữa, cô hãy đến tìm bổn vương lấy."
"..." Vậy chẳng sẽ lo lắng bất an nửa tháng ư?
"Cô còn sững ở đây?"
"Duệ Vương gia, đường."
Phía là một con đường rẽ, vươn tay chỉ chỉ: "Rẽ , thẳng là thể khỏi cung."
Mộ Lăng Sương xong, cứ thế thẳng về phía tay trái.
"Đó là bên trái! Cô phân biệt trái ?"
" khỏi cung! là xem thái y, xem rốt cuộc còn thể sống mấy ngày nữa."
"..."