Mấy ngày nay Hoắc Vân Đình vẫn luôn nghĩ cách tìm cơ hội riêng tư đưa Giang Đường ngoài.
Nay hai đứa trẻ bắt cá, lập tức nghĩ đến việc đưa chúng cùng xem con suối nhỏ .
Hoắc Vân Đình xong, liền chằm chằm Giang Đường, chờ nàng gật đầu.
Giang Đường lúc vẫn còn ngạc nhiên vì đột ngột xuất hiện, càng ngờ đến mời nàng ngoài dạo chơi.
Hôm nay quân doanh nhàn rỗi lắm ? Sao về sớm thế?!
Giang Đường vẫn chút động lòng, gần đây ít khi dẫn hai đứa trẻ ngoài.
Hôm nay nàng và Sơ Bạch trang viên, phong cảnh dọc đường đều , lúc đó nàng nghĩ tìm cơ hội dẫn hai đứa trẻ ngoài dạo chơi.
nghĩ nghĩ , vẫn định từ chối: "Hay là để hôm khác ? Hôm nay ngoài chút mệt , e là nổi."
Hoắc Vân Đình từ bỏ: "Không , cưỡi ngựa đưa nàng ."
Hoắc Vân Đình với giọng điệu bình thường, nhưng Giang Đường đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
Nhất là khi mặt nhiều như .
Thiên Phóng và Nam Tinh hai đứa trẻ bắt đầu hùa khuyên nhủ: "Cô cô, cứ dẫn chúng con cùng ."
" đó cô cô, để tướng quân cưỡi ngựa chở , chúng con bộ đến, sẽ nhanh thôi."
Ba nha thì càng che miệng trộm.
Giang Đường nhịn mà đỏ mặt.
Hoắc Vân Đình thản nhiên một câu: "Đâu từng ."
Giang Đường dậy: "Đi thì ."
Nếu , cứ cảm thấy như mất mặt mặt hai đứa trẻ và ba nha .
Đợi hai cửa, Hoắc Vân Đình hết đỡ Giang Đường lên ngựa, ngay đó liền lật , lên ngựa phi thẳng .
Giang Đường kinh ngạc kêu lên: "Sao chạy nhanh thế? Đợi bọn họ chứ?"
Hoắc Vân Đình khẽ : "Không cần, sai Sơ Mặc, Sơ Bạch dẫn bọn họ đến suối nhỏ , cưỡi ngựa đưa nàng dạo chơi ."
Lời dứt, Hoắc Vân Đình "Giá!" một tiếng, ngựa con trực tiếp phi thẳng sâu trong ốc đảo.
Cưỡi ngựa thảo nguyên, cảm giác khác so với đây.
Mấy , hai đều ở đường.
Ngựa chạy qua, bụi bay mù mịt, khó chịu.
Còn thảo nguyên, những bụi, mà phóng tầm mắt , khắp nơi đều là cảnh .
Thêm nữa đúng lúc hoàng hôn, ráng chiều nền trời phản chiếu ánh mặt trời lặn, nhuộm cả mây thành màu đỏ rực như máu.
Khác với cái nóng oi ả ban ngày, thảo nguyên buổi tối gió mát hiu hiu, thật là dễ chịu.
Giang Đường ngựa, hóng gió mang theo hương cỏ thơm từ thảo nguyên, trong lòng khỏi tán thưởng: "Lúc thảo nguyên hẳn là nhất nhỉ?"
Hoắc Vân Đình thấy nàng nét mặt vui vẻ, cũng thả lỏng.
Không như lúc lên ngựa còn cố ý giữ cách với , thấy nàng giờ gần như dựa hẳn lòng , khỏi cảm thấy ngứa ngáy nơi đáy lòng.
"Trên thảo nguyên còn những nơi hơn, đưa nàng xem."
Lời dứt, ngựa con một nữa phi nước đại.
Chẳng mấy chốc, mới dừng một sơn cốc.
Giang Đường định thần kỹ, khỏi kinh ngạc.
Trước mắt là một biển hoa mênh mông, đủ loại dã hoa nhỏ tên nở rộ như trải thảm xanh mướt.
Biển hoa thảo nguyên
"Đẹp quá! Chàng tìm nơi bằng cách nào ?"
Hoắc Vân Đình khóe môi nở nụ .
Kỳ thực, nơi là vô tình khác nhắc đến, khi cũng mất chút thời gian mới tìm .
Khi thấy cảnh nơi đây, phản ứng đầu tiên của là đưa Giang Đường đến xem.
giờ nàng ở đây, chút do dự.
Nếu tỏ tình mà cự tuyệt, e rằng hai thật sự thể ở chung.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vân Đình khỏi khẽ thở dài, "Chỉ là vô tình phát hiện , chợt nghĩ đến nên đến xem thử."
Hai biển hoa ngắm hồi lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-lam-phao-hoi-ta-tro-thanh-ngoai-that-cua-tuong-quan/chuong-83-day-nang-cuoi-ngua.html.]
Hoắc Vân Đình chợt lên tiếng đề nghị, "Ta dạy nàng cưỡi ngựa nhé?"
"Cưỡi ngựa?"
"Phải đó, nàng chẳng thảo nguyên cưỡi ngựa bất tiện ? Sau nàng cưỡi ngựa thể tự ngoài dạo chơi."
"Được thôi."
Có thể học thêm một kỹ năng, Giang Đường tự nhiên vui lòng.
Huống hồ, học cưỡi ngựa, ngoài cũng tiện lợi hơn nhiều.
Chỉ là việc cưỡi ngựa hề dễ dàng như nàng tưởng.
Theo sự hướng dẫn của Hoắc Vân Đình, Giang Đường khó khăn lắm mới nắm cương ngựa, đạp bàn đạp lật lên lưng ngựa, nhưng con ngựa chịu.
Hoắc Vân Đình khẽ , "Ngựa chút chê nàng, thế , sẽ dắt ngựa dẫn nàng một lát, để hai quen với ."
"Chàng là Đại tướng quân nơi đây, vạn nhất khác thấy dắt ngựa cho , liệu chê ?"
"Nơi đây ai, vả , cho dù thấy thì , ai dám ?"
Giang Đường nhịn bật thành tiếng, "Vậy thì xin phiền Tướng quân ."
Dưới ánh hoàng hôn, Giang Đường lưng ngựa, Hoắc Vân Đình dắt một lúc lâu.
Dần dần, nàng tìm cảm giác.
"Ta thử chạy nhanh hơn."
"Giờ nàng một vẫn , sẽ mang nàng cùng."
Vừa , Hoắc Vân Đình nữa lật lên ngựa.
Khác với đó, để dạy nàng cưỡi ngựa hơn, Hoắc Vân Đình liền ôm chặt nàng lòng, tay cũng nắm lấy cương ngựa tại cùng một chỗ với nàng.
Đối mặt với sự tiếp xúc đột ngột, Giang Đường chỉ cảm thấy tự nhiên, trái tim đập thình thịch loạn xạ.
"Hai chân kẹp chặt bụng ngựa, lưng thẳng."
thấy Hoắc Vân Đình nghiêm túc chỉ dạy, nàng tức thì dẹp bỏ những suy nghĩ kỳ lạ trong lòng.
Đến khi ngựa chạy nhanh hơn, Giang Đường chỉ mải mê phấn khích, quên bẵng cái ý nghĩ ban nãy.
"Tướng quân, thấy thiên phú cưỡi ngựa của thế nào?"
"Nàng cũng xem là ai dạy nàng, còn thể tìm sư phụ nào hơn ?"
"Phải, chủ yếu là Tướng quân dạy ."
"Thiên phú của nàng cũng tệ."
"..."
Đến khi trời dần tối, hai mới về bên suối.
Vừa thấy bóng dáng hai trở về, Thiên Phóng và Nam Tinh hưng phấn chạy tới.
"Cô cô, Thiên Phóng bắt nhiều cá!"
"Cô cô, con suối nhiều cá quá, con cũng thèm ."
Giang Đường tới xem, quả nhiên đây là một nơi bắt cá .
Nước suối cạn và trong vắt, cá bên trong cũng hề nhỏ.
Cho dù bắt cá, mùa hè đưa hai đứa trẻ đến đây hóng mát cũng tuyệt.
Sau khi xem hai đứa trẻ khoe khoang xong, Giang Đường thấy trời cũng còn sớm, bèn lên tiếng, "Đến lúc về chuẩn bữa tối ! Lần nếu đến, vẫn thể đến nữa!"
Xuân Hạnh hai xô cá đầy ắp, khỏi lo lắng, "Tiểu thư, nhiều cá như , dạo chúng ăn cá từng bữa ?"
Giang Đường mím môi , "Phải đó, về nhà đó dùng thùng nước nuôi chúng , tối nay cứ ăn một bữa tiệc cá ."
"Tiệc cá?"
"Cô cô, tiệc cá những món gì ạ?"
Giang Đường hai tiểu tham ăn mặt mày mong đợi, khỏi nổi ý trêu chọc.
Nghĩ một lát, nàng cố ý , "Tiệc cá nha, nhiều món ngon mà các ngươi từng ăn ."
"Ví dụ như nào ạ, cô cô?"
"Ví dụ như... cá kho tàu, cá hấp, cá nấu dưa chua, cá chiên giòn."
"Còn súp cá, canh chả cá, đầu cá sốt ớt băm..."
---