Xuyên làm pháo hôi - Ta trở thành ngoại thất của tướng quân - Chương 64: ---Cho ta một tháng cơm

Cập nhật lúc: 2025-08-21 15:11:02
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, Giang Đường đưa mấy trở về tiểu viện, ngay đó thấy Hoắc Vân Đình theo tới.

Giang Đường vẫn còn mù mịt: “Tướng quân đây là?”

“Trong phủ chuẩn bữa trưa.”

“...”

Giang Đường nghĩ nghĩ, hôm nay dùng xe ngựa của , hầu của , lát còn giúp trả tiền.

Chỉ một bữa cơm thôi mà, hình như lý do gì để so đo.

Liền đầu Xuân Hạnh: “Xem trong bếp món gì, cứ vài món, lát nữa sẽ dùng món ngon mua về món thịt dê rắc thì là Ai Cập cho các ngươi.”

Hoắc Vân Đình thấy Giang Đường từ chối, đáy mắt lướt qua một tia ý .

Ngay lập tức bắt đầu kiểm tra bài vở gần đây của hai đứa trẻ.

Sau khi từ kinh thành tới, suốt chặng đường hai đứa trẻ chủ yếu dựa tự học, mấy ngày nay ở Tây Lương vẫn kịp mời phu tử cho cả hai.

Bây giờ thấy hai đứa trẻ bỏ dở bài vở, Hoắc Vân Đình cũng đỗi hài lòng.

Lập tức thúc giục Sơ Mặc khẩn trương tìm phu tử cho hai đứa.

Bên , Giang Đường khi xem qua các món Xuân Hạnh định chuẩn trong bếp, liền bắt đầu bận rộn món thịt dê rắc thì là Ai Cập của .

Trước đây khi ở kinh thành, tuy trong gia vị ướp nướng nàng pha chế thì là Ai Cập, nhưng vì cửa tiệm dùng lượng quá lớn, tốc độ một lọ nhỏ mỗi ngày từ trong gian đủ dùng.

Cho nên nàng chỉ thêm một chút bột thì là Ai Cập gia vị ướp nướng.

Hiện giờ nhiều thì là Ai Cập như , hơn nữa phẩm chất cực , tự nhiên thể thoải mái dùng.

Đợi khi món ăn của Xuân Hạnh chuẩn xong, món thịt dê rắc thì là Ai Cập của Giang Đường cũng xong.

Món ăn bưng lên, Hoắc Vân Đình và mấy liền ngửi thấy sự khác biệt, chỉ đĩa thịt dê rắc thì là Ai Cập hỏi: “Đây chính là gia vị mà nàng tìm ở chợ hôm nay ?”

Giang Đường gật đầu: “Chính là , bán hàng rong quê hương họ dùng như , liền thử xem, ngờ thơm đến thế.”

Hoắc Vân Đình là đầu tiên gắp một miếng đưa miệng, đó tán thưởng: “Quả thực tệ, hương vị nồng đậm hơn nhiều.”

Giang Đường thấy hiếm khi khen ngợi thẳng thắn như , trong lòng liền nảy sinh vài ý tưởng.

Tuy nhiên nàng vẫn cố nhịn đợi Hoắc Vân Đình ăn xong bữa trưa, mới định thẳng với .

Hoắc Vân Đình thấy nàng chủ động bưng tới, trong mắt khỏi lộ một tia kinh ngạc.

Cứ nghĩ nàng mời dùng bữa là cực hạn, theo tính cách thường ngày của nàng, ăn xong bữa là lệnh tiễn khách , ngờ còn chủ động dâng tiếp đãi?

Đằng nào hôm nay cũng rảnh rỗi, Hoắc Vân Đình liền ngay ngắn cùng nàng uống .

Nàng chủ động nhắc, cũng mở lời.

Quả nhiên lâu , Giang Đường là đầu tiên kiềm , cân nhắc mở lời.

“Tướng quân, mấy ngày nay khi ở Ốc Đảo, phát hiện nơi đây đồng cỏ mênh mông, thảo nguyên chỉ chiến mã nuôi trong quân doanh, thực sự chút đáng tiếc.”

Hoắc Vân Đình chân mày khẽ nhướng: “Có gì đáng tiếc?”

“Ngươi xem , Ốc Đảo lớn như , nếu chỉ nuôi chiến mã thì căn bản thể ăn hết nhiều cỏ nước như , cỏ nước mọc cao đến già , tại dùng để nuôi bò dê?”

“Bò dê nuôi , những thể cải thiện khẩu phần ăn cho tướng sĩ, tiết kiệm một khoản chi phí, mà bò dê thừa còn thể bán ngoài, đây là một khoản thu nhập nữa.”

Lời dứt, Hoắc Vân Đình liền như điều suy nghĩ.

Trước đây, việc đồn trú ở Ốc Đảo từ bao năm nay đều lấy việc chống cự ngoại địch, tập trung binh lính nuôi ngựa nhiệm vụ chính, thứ cần thiết trong quân đều do triều đình định kỳ đưa đến.

Trên từ tướng quân, đến từng binh sĩ đều do triều đình phát bổng lộc nuôi dưỡng.

Chưa từng nghĩ tới việc tự lực cánh sinh kiếm bạc.

Cho nên những lời của Giang Đường, khó tránh khỏi dấy lên sóng gió lớn trong lòng .

Người phụ nữ , cả ngày nhiều ý tưởng táo bạo đến ?

Nghĩ đến đây, Hoắc Vân Đình khỏi khẽ cong môi hỏi: “Bò dê thừa nàng nghĩ kỹ nơi tiêu thụ ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-lam-phao-hoi-ta-tro-thanh-ngoai-that-cua-tuong-quan/chuong-64-cho-ta-mot-thang-com.html.]

Bị toạc , Giang Đường chút ngại ngùng, nhưng cũng dày mặt thành thật : “ , hôm nay một chuyến thành, phát hiện Tây Lương phủ hoang vắng như nghĩ, trong thành tấp nập như dệt cửi, thêm nhiều thương nhân từ phương Tây tới, nghĩ nếu thể mở một tửu lầu trong thành, việc ăn sẽ tệ chút nào.”

Giang Đường xong, liền chút mong chờ Hoắc Vân Đình.

Nếu thể đồng ý, vấn đề nguồn nguyên liệu quan trọng nhất sẽ giải quyết.

Nếu , nàng chỉ thể tìm Tô Càn giúp đỡ.

tìm bò dê chăng nữa, chắc chắn cũng thể ngon bằng thịt bò dê xuất xứ từ Ốc Đảo.

Tuy nhiên, Ốc Đảo dù cũng là nơi yếu địa quân sự, Hoắc Vân Đình đồng ý cũng là hợp tình hợp lý.

Giang Đường đang thầm suy tính, liền thấy đối diện sảng khoái mở lời: “Có thể.”

Giang Đường thể tin nổi ngẩng mắt qua: “Thật sự thể?”

“Có gì là .”

Trước đây khi tuần tra trong quân doanh phát hiện vấn đề , những mảng cỏ nước lớn ngoài việc cho ngựa ăn, còn công dụng nào khác.

Như nàng , quả thực là lãng phí.

Hiện giờ cách một công đôi việc, tự nhiên nguyện ý thử xem .

Huống hồ, nàng mong chờ như , căn bản cách nào từ chối.

“Tuy nhiên, một điều kiện.”

Giang Đường vẫn chìm đắm trong niềm vui, bỗng nhiên thấy điều kiện, nụ khỏi dần tắt: “Điều kiện gì?”

Thấy nàng vẻ mặt đề phòng, Hoắc Vân Đình khỏi khẽ chậc một tiếng: “Cho cơm một tháng.”

“...”

“Khụ, đầu bếp trong phủ là địa phương ở đây, món ăn họ nhất thời quen.”

Giang Đường ‘ồ’ một tiếng, ngay đó cũng sảng khoái gật đầu đồng ý: “Được, thì một tháng bữa tối.”

“Ta là ba bữa một ngày.”

“Tướng quân thường ngày buổi trưa đều ở quân doanh về ?”

“Mấy ngày nay mới tới tương đối bận rộn, từ ngày mai trở buổi trưa sẽ về phủ dùng bữa.”

“...”

“Nàng đồng ý?”

“Buổi trưa và buổi tối hai bữa, buổi sáng thì , buổi sáng tướng quân ngoài sớm, chúng dậy nổi sớm như , với , tướng quân tự qua ăn, chúng đưa đến chủ viện.”

“Có thể.”

Hai thương lượng xong, Hoắc Vân Đình liền mãn nguyện rời .

Rõ ràng là đạt mục đích của , nhưng Giang Đường chẳng thể vui vẻ nổi.

Nàng cảm thấy Hoắc Vân Đình gài bẫy ?

Xuân Hạnh bên cạnh vui mừng, tiểu thư và tướng quân cuối cùng cũng thể cùng ăn chung một nồi .

Giang Đường trợn mắt hạnh nàng một cái, thở dài: “Các ngươi dọn dẹp , xem mấy hạt giống mua về hôm nay.”

“Tiểu thư cần giúp ?”

“Không cần, tự vọc vạch xem .”

Hạ Vũ và Xuân Hạnh , tiểu thư mấy ngày nay trồng rau đến phát điên .

Vì nàng thích vọc vạch mấy thứ như , cứ để nàng tự .

Giang Đường đến nơi chất đống các loại gia vị và hạt giống, mở túi xem, ngoài một ít thì là Ai Cập và tiêu mà nàng quen thuộc, những thứ còn nàng cũng dám chắc.

những thứ đều quan trọng.

những thứ chẳng qua chỉ dùng để che mắt đời, điều nàng thực sự là tìm cơ hội di thực những thứ trong gian ngoài.

---

Loading...