Xuyên làm pháo hôi - Ta trở thành ngoại thất của tướng quân - Chương 20: ---Xem ra ngươi đối với thiếp thất của mình cũng chẳng mấy bận tâm nhỉ
Cập nhật lúc: 2025-08-18 13:18:10
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May mắn , Giang Chi Hoài và Giang Định Viễn, hai đại trượng phu, cũng kẻ dễ bắt nạt, cả hai đều chuẩn sẵn sàng để liều mạng.
Những thứ đều do Giang Đường vất vả nhờ mang đến, bọn họ tuyệt đối thể để cướp mất.
Không chỉ , hôm qua quan áp giải ơn huệ từ Sơ Mặc, càng từ mà hai nhà họ Giang về kinh và Thánh thượng đặc xá.
Trong lòng tự nhiên hiểu rằng, nhà họ Giang hiện giờ thể đắc tội .
Hoắc tướng quân càng thể đắc tội.
Thế nên thấy ánh mắt hổ thị đan đan của , lập tức cầm roi da xông lên.
Sau một trận roi quất, cũng chỉ đành từ bỏ ý định.
May mắn , quan áp giải hứa rằng hôm nay khỏi rừng thể tiếp tục đốt lửa qua đêm, và cam kết quá hai ngày nữa sẽ dẫn đến trấn để mua áo bông tránh rét.
Sau khi Sơ Mặc trở về, đích đến trang viên một chuyến, báo cáo tình hình của nhà cho Giang Đường.
Biết mấy đều bình an vô sự, Giang Đường và Giang Nam Tinh đều vui.
Vốn định giữ Sơ Mặc ở trang viên dùng bữa, nhưng Sơ Mặc kiên quyết từ chối. Không còn cách nào khác, Giang Đường đành gói ghém gọn gàng một phần tôm chiên giòn và thịt heo giòn xong, để mang về ăn.
Đợi Sơ Mặc khỏi, Giang Đường xắn tay áo, định bụng sẽ một bữa đại tiệc bữa trưa để ăn mừng.
Ai ngờ bếp, nàng thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Ban đầu nàng tưởng là Sơ Mặc để quên thứ gì đó, ngờ cửa là một nam tử xa lạ.
Nói xa lạ cũng đúng, dù nguyên chủ đây ở kinh thành cũng tham gia ít các buổi yến tiệc lớn nhỏ.
Giang Đường lục lọi trong ký ức của nguyên chủ một lát, liền là thế tử Quốc Công Phủ, một công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng khắp kinh thành Tần Thiếu Bạch.
Hắn đột nhiên đến đây?
Giang Đường trấn tĩnh tâm thần, còn kịp mở lời, liền thấy Tần Thiếu Bạch tự nhiên mà bước sân.
Hắn thản nhiên xuống ghế mái che.
“Chắc hẳn đây chính là vị thất của Hoắc tướng quân, đang gây xôn xao khắp kinh thành gần đây nhỉ? Chậc chậc chậc, vốn dĩ tin còn tin, ngờ là thật?”
Nghe nam tử lạ mặt xông viện, Giang Nam Tinh và Hoắc Thiên Phóng đang sách trong phòng cũng vội vàng chạy .
Thấy hai tiểu tử đang trừng mắt một cách đầy cảnh giác.
Tần Thiếu Bạch khỏi bật ha hả, “Vốn dĩ còn tin Hoắc Vân Đình hai đứa con trai, ngờ thật sự ?”
“Aiz, nhưng hai đứa trẻ chẳng đứa nào giống tên Hoắc Vân Đình nhỉ, tên đó sẽ nhặt con khác về đấy chứ"
Lời còn dứt, Hoắc Thiên Phóng một bên đột nhiên giận dữ chạy tới, một tay nhấc bổng Tần Thiếu Bạch khỏi ghế.
Ra vẻ ném khỏi sân.
Giang Đường thấy , vội vàng ngăn , “Thiên Phóng, đừng vô lễ, mau thả xuống.”
Hoắc Thiên Phóng , nhưng thấy vẻ sốt ruột mặt Giang Đường, vẫn lời mà thả xuống.
Tần Thiếu Bạch vững, vẫn ngã phịch xuống đất.
Thấy , Giang Đường và hai đứa trẻ đều nhịn khẽ .
Thấy vẻ tức giận mặt Tần Thiếu Bạch, Giang Đường vội vàng thu nụ , bảo Xuân Hạnh đưa hai đứa trẻ về phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-lam-phao-hoi-ta-tro-thanh-ngoai-that-cua-tuong-quan/chuong-20-xem-ra-nguoi-doi-voi-thiep-that-cua-minh-cung-chang-may-ban-tam-nhi.html.]
Một nàng đối phó với , “Chẳng các hạ là vị nào? Hôm nay đến đây việc gì?”
Thấy nhận là ai, Giang Đường dứt khoát giả vờ quen .
Hơn nữa, nàng quan hệ giữa Tần Thiếu Bạch và Hoắc Vân Đình, cũng dám mạo hiểm đắc tội.
Dù cũng là thế tử Quốc Công Phủ, nếu thật sự đắc tội với , Hoắc Vân Đình sẽ về phía nào.
Tần Thiếu Bạch thiệt thòi trong tay Hoắc Thiên Phóng, cũng dám quá phóng túng nữa, chỉ đành thu liễm một chút, “Yên tâm, hôm nay đến đây để hại các ngươi. Chỉ là Hoắc Vân Đình, cái tảng băng ngàn năm gần nữ sắc , đột nhiên mang về một tiểu , còn hai đứa trẻ, nhất thời tò mò nên đến xem thôi.”
“Không ngờ cô nương là tuyệt sắc giai nhân, gả cho tên Hoắc Vân Đình thật đáng tiếc. Tên tiểu tử đó giống như khúc gỗ, chẳng hiểu phong tình thì gì ho?”
“Chẳng cô nương theo ? Không gì khác, đường đường là thế tử Quốc Công Phủ, đảm bảo sẽ như Hoắc Vân Đình mà bỏ mặc nàng ở cái trang viên hẻo lánh . Cô nương hãy suy nghĩ kỹ càng.”
Giang Đường nhướng mày, đây là kẻ thù của Hoắc Vân Đình ? Đến để cướp của Hoắc Vân Đình?
“Nếu các hạ là thất của Hoắc tướng quân, thể cướp trong lòng kẻ khác? Chẳng lẽ đây là đạo của thế tử Quốc Công Phủ?”
Thấy nàng lanh lợi, Tần Thiếu Bạch khỏi khẩy, “Nói , nàng bao nhiêu bạc mới chịu rời mà theo ? Một vạn lượng bạc đủ ?”
Giang Đường hừ lạnh một tiếng, “Một vạn lượng bạc? Chắc chắn một vạn lượng hoàng kim ? Đáng tiếc, nếu thế tử bằng lòng chi một vạn lượng hoàng kim, thể suy xét một chút.”
Tần Thiếu Bạch nàng chọc tức đến bật , “Một vạn lượng hoàng kim? Khẩu khí thật lớn. Xem cô nương vẫn thích tiểu tử Hoắc Vân Đình nhỉ.”
“Thôi , cũng kẻ cướp đoạt tình yêu của khác. Thế , cho nàng một vạn lượng bạc, nàng cứ tiếp tục ở bên Hoắc Vân Đình, nhưng việc cho , giúp theo dõi chuyện lớn nhỏ hằng ngày của Hoắc Vân Đình truyền tin cho , nàng bằng lòng ?”
Giang Đường thấy năng lộn xộn, dường như đang thăm dò nàng, chứ thật sự gì.
Nàng liền thả lỏng, “Theo dõi sinh hoạt hằng ngày của Hoắc tướng quân để gì? Chẳng lẽ thế tử ý với Hoắc tướng quân ?”
Giang Đường một nửa, đột nhiên liếc thấy một bạch y, hai bên thái dương râu rồng, mang phong thái vẻ nữ tính.
Một suy đoán táo bạo hình thành trong tâm trí Giang Đường, và nàng nhịn thốt lời!
Chỉ cần nghĩ như , hai họ thật sự chút xứng đôi.
Tần Thiếu Bạch xong, kinh ngạc lập tức bật dậy khỏi ghế.
Ngón tay ngừng chỉ Giang Đường, “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi vớ vẩn gì thế hả? Sao thể thích đàn ông chứ?!”
Hôm nay đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, tự chuốc lấy bực tức.
Ngay khi Tần Thiếu Bạch đang vắt óc suy nghĩ xem nên gì để giành thế thượng phong, Hoắc Vân Đình đột nhiên bước từ bên ngoài.
Vừa bước , thấy Giang Đường mở to mắt vẻ vô tội, còn Tần Thiếu Bạch đối diện thì liên tục tức giận chỉ nàng.
Hắn liền lập tức lên tiếng, “Thiếu Bạch, nàng gan nhỏ, ngươi đừng trêu chọc nàng.”
Tần Thiếu Bạch thể tin một cái, đó ngón tay chỉ , kinh ngạc , “Ngươi quát ? Ta trêu chọc nàng ư? Rõ ràng là”
Vừa nghĩ đến những lời nàng , Tần Thiếu Bạch liền lập tức ngậm miệng.
Vạn nhất Hoắc Vân Đình thật sự thấy, thật sự nghi ngờ , thì nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa sạch .
Nặng hơn nữa, vạn nhất lời hôm nay truyền ngoài, cũng đừng hòng mà sống ở kinh thành.
Kế sách hiện tại, chỉ thể tự chịu thiệt thòi.
Nghĩ đến đây, Tần Thiếu Bạch khoác lên vẻ phóng đãng bất cần như , cợt , “Hoắc đại tướng quân, khỏi cổng thành cho đưa thư cho ngươi , giờ ngươi mới đến? Xem ngươi đối với thất của cũng chẳng mấy bận tâm nhỉ?”
---