Xuyên làm pháo hôi - Ta trở thành ngoại thất của tướng quân - Chương 117: ---

Cập nhật lúc: 2025-08-22 12:59:58
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm đến, Giang Đường vì lời của Sơ Mặc mà trằn trọc ngủ .

Thôi thì đành gian, đến thư phòng lúc sinh thời của gia gia tìm kiếm.

Xem thử sách nào về chữa trị dịch hạch .

Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một cuốn sách tên là 《Thử Dịch Hối Biên》, từ mấy cuốn y thư khác tìm thấy một vài phương pháp chữa trị.

Giang Đường rõ ràng, chỉ dựa những phương thuốc chữa khỏi dịch hạch gần như là điều thể.

thì, dịch hạch về bản chất là do vi khuẩn lây nhiễm.

Chỉ kháng sinh mới thể nhanh chóng chữa khỏi.

Nghĩ đến đây, Giang Đường vội vàng chạy đến kho ở tầng ba, lật tung đống thuốc mà tích trữ đây.

Nàng lấy tất cả các loại thuốc kháng sinh .

Từng cái một xem kỹ hướng dẫn sử dụng, Giang Đường quả nhiên tìm thấy streptomycin thể chữa trị dịch hạch.

Chỉ tiếc là loại thuốc chỉ thể tiêm bắp.

Trong nhà nàng ống tiêm, khi gia gia nãi nãi qua đời, vì lười chạy bệnh viện mỗi ngày, nàng học cách giúp họ tiêm.

như , chắc chắn sẽ tự bại lộ.

Giang Đường suy nghĩ hồi lâu, cũng cách nào , chỉ đành bước nào bước đó.

Trước mắt, vẫn là kể những cách nàng thể nghĩ cho Hoắc Vân Đình .

Hoàn thành xong những việc , trời khuya.

Nghĩ đến ngày mai còn một trận chiến cam go đối mặt, Giang Đường đành ép nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến sáng sớm hôm , Giang Đường thức dậy liền thấy đều đang đợi nàng.

Hôm qua khi trở về, Giang Chi Hoài kể cho chuyện Hoắc Vân Đình phụng mệnh đến chữa dịch hạch.

Mọi , đặc biệt là nhà họ Giang, đây từng chịu ân huệ lớn của Hoắc Vân Đình.

Giờ đây một dấn hiểm nguy, trong đó mối quan hệ thể tách rời với Giang Đường.

Cứ thế bỏ , quả thực chút hợp lý.

, ở đây sợ rằng chỉ liên lụy khác.

Tô Càn thấy Giang Đường , liền là đầu tiên bước tới.

“Giang cô nương, xe ngựa và hành lý đều chuẩn xong , chúng còn ?”

Giang Đường chút do dự: “Đi, nơi đây nên ở lâu, ăn xong bữa sáng liền lập tức rời .”

mà” Giang Đường Tô Càn một cái, trịnh trọng , “Tô đại ca, phó thác nhà cho , hy vọng thể giúp đưa họ rời khỏi đây, dù là Giang Nam cũng .”

Tô Càn lộ vẻ khó hiểu: “Nàng ?”

Giang Đường khẽ lắc đầu: “Tướng quân đến đây là vì , thể để một ở đây.”

Tô Càn nắm chặt tay, đấu tranh một lúc lâu mới cụp mắt : “Thôi , khuyên nàng cũng vô ích. Nàng cứ yên tâm, sẽ đưa nhà nàng an .”

“Chúng sẽ đợi các vị ở Giang Nam.”

Tô Càn xong, liền sải bước rời , căn dặn chất đồ lên xe chuẩn khởi hành.

Giang Định Viễn và Bạch Mai Mai cùng mấy vội vàng vây : “Đường nhi, nãy con con cùng chúng ?”

Giang Đường bình tĩnh tâm trạng, cố tỏ thoải mái: “ cha nương, hãy cùng Tô đại ca một bước, nữ nhi thêm vài ngày, sẽ hội hợp với .”

Bạch Mai Mai đồng ý: “Đường nhi, con là trọng tình trọng nghĩa, nhưng bây giờ lúc hành động nông nổi. Con ở cũng giúp Hoắc tướng quân .”

Giang Đường lắc đầu: “Nương, Hoắc tướng quân vì cứu con mấy tự thử hiểm, nữ nhi tuyệt đối thể bỏ mặc lúc .”

“Huống hồ, Tác lão và Đông Tuyết hai y thuật cao minh, hai bọn họ ở đây con sẽ .”

Hôm qua khi từ quân doanh trở về, Đông Tuyết và Tác lão hai liền chủ động đến tìm Giang Đường, bàn bạc chuyện chữa trị dịch hạch.

Hiện nay Giang Đường phương thuốc mới, cũng thêm phần nắm chắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-lam-phao-hoi-ta-tro-thanh-ngoai-that-cua-tuong-quan/chuong-117.html.]

Ngoài Đông Tuyết, ba nha còn thấy cũng đều đòi ở .

đều Giang Đường từ chối.

“Xuân Hạnh, bình thường chăm sóc Thiên Phóng và Nam Tinh khá thuận tay, chuyến đường xa, còn chịu trách nhiệm chăm sóc bọn họ, và cả nhà nữa. Có ở đó mới yên tâm .”

“Hạ Vũ, võ công cao cường, nhà trông cậy bảo vệ .”

“Còn Thu Cúc, những cửa hàng và công việc ăn danh nghĩa của , đều rõ như lòng bàn tay. Khi mặt, cần giúp quán xuyến như thường lệ.”

Ba nha nước mắt.

cũng đều trọng trách vai, liền đều đồng ý.

“Đông Tuyết, nhất định chăm sóc tiểu thư.” “ , chúng cùng lão gia phu nhân đợi các vị ở Giang Nam.”

Trước khi khởi hành, Giang Đường lấy một xấp ngân phiếu đưa cho Bạch Mai Mai: “Nương, ngân phiếu cứ giữ lấy , đường sẽ tiêu, đến Giang Nam mua sắm nhà cửa các thứ đều cần dùng.”

“Đường nhi, con thì ?”

“Ta vẫn còn, cứ yên tâm, cùng Hoắc tướng quân, sẽ .”

Nói xong, Giang Đường vội vàng bảo nhanh chóng khởi hành.

Nàng cũng cưỡi ngựa theo .

Đưa tiễn nhà mấy dặm đường, Giang Đường lúc mới yên tâm lời từ biệt với .

Đợi khi khuất bóng , Đông Tuyết mới mở miệng: “Tiểu thư, bây giờ chúng ?”

Tác lão hừ một tiếng: “Còn nữa? Tướng quân ở thì chúng đó chứ!”

Giang Đường thu hồi ánh mắt, từ trong lấy cuốn y thư tìm hôm qua.

“Tác lão, đây là tất cả những y thư về dịch hạch mà thể tìm , phiền lão và Đông Tuyết , đa tạ hai cùng !”

“Nói gì mà tạ với tạ, lão già sống ngần tuổi , nay cuối cùng một nữa gặp dịch hạch, chỉ thật cùng đấu một trận thôi!”

Lời dứt, tay Tác lão đang lật y thư khỏi run lên, đó liền phá lên ha hả.

“Mấy ngày khổ sở suy nghĩ, cứ cảm thấy phương thuốc của vẫn còn thiếu một vị thuốc.”

“Nha đầu, cuốn y thư của nàng quả là phúc tinh của mà.”

Giang Đường thấy tự tin như , cũng an tâm đôi chút.

Ba tiếp đó liền phi nước đại về phía quân doanh.

Trong đại trướng quân doanh.

Sơ Mặc với vẻ mặt sốt ruột vội vàng chạy đến: “Tướng quân, .”

Hoắc Vân Đình tối qua vẫn luôn cùng các tướng sĩ bàn bạc phương pháp phòng chống dịch hạch, mãi đến khuya mới nghỉ ngơi.

Hiện giờ mới ngủ một giấc no đủ để giảm bớt mệt mỏi mấy ngày qua, liền thấy Sơ Mặc dáng vẻ vội vàng như .

Không khỏi nhíu mày: “Đã xảy chuyện gì?”

Sơ Mặc ôm quyền: “Tướng quân, thuộc hạ mới , Giang cô nương sớm dẫn nhà .”

“Thuộc hạ vội vàng Ô Sát Lĩnh kiểm tra, những gần đó , tối qua họ thu dọn đồ đạc xong xuôi, sáng nay liền khởi hành, trong nhà còn một ai.”

Hoắc Vân Đình ngược vẻ hoảng hốt như , chỉ hỏi: “Có họ ?”

Sơ Mặc dừng một chút, thành thật trả lời: “Nói là Giang Nam.”

Hoắc Vân Đình khẽ nhíu mắt: “Giang Nam? Giang Nam cũng .”

“Tướng quân”

“Không cần đuổi theo nữa, tình hình Ninh Viễn huyện ngươi cũng , dịch hạch còn khó lường hơn chúng tưởng tượng. Hiện giờ nàng thể sớm rời cũng .”

Sơ Mặc khẽ thở dài một tiếng, đành ôm quyền : “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Nói xong, liền dậy bước ngoài trướng.

---

Loading...