La Tiếu đáp: “Thím ơi, con vẫn học ạ, con ghi danh , sẽ tham gia kỳ thi chuyển cấp cùng với các bạn năm nay. Thím cứ yên tâm.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đừng quên con theo giáo sư Dương học Trung y. Trước đây ở núi, con tìm ít thảo dược, bán cũng một khoản tiền. Cho nên thím thật sự cần lo cho cuộc sống của con , ngược rời khỏi La gia, con sống còn hơn.”
Nhắc đến La gia, Diêu thím nổi giận: “Ta nhà La gia đối xử với con như , hóa vợ chồng họ vốn cha ruột của con. Vì con trai mà chuyện vô liêm sỉ đến thế.
Đừng để gặp họ, sẽ mắng cho hai kẻ hổ đó một trận. Tâm địa thật quá độc ác, thể chuyện như chứ.”
Đợi Diêu thím nguôi giận, La Tiếu liền xin phép cáo từ. Diêu thím nhất quyết cho nàng , nàng ở một đêm để gặp mặt .
La Tiếu rằng rời đội từ hôm qua, nếu về sẽ ăn với trong thôn. Diêu thím vốn định chuẩn cho La Tiếu ít đồ ăn thức dùng, nhưng nàng còn mang chăn đệm về, thật sự xách thêm nữa.
Bà đành gói hết bánh bao còn từ bữa trưa cho La Tiếu, dặn nàng tối về đến nhà khỏi cần nhóm lửa nấu cơm.
La Tiếu chỉ mang về một bộ chăn đệm, còn hai tấm vải thì Diêu thím nằng nặc bắt nàng nhận, rằng học cần ăn mặc tươm tất một chút, nhất quyết giữ .
Thế là La Tiếu đành mang theo cả hai tấm vải, để cho Diêu thím hai cân táo đỏ. Việc khiến Diêu thím rưng rưng nước mắt, trong lòng thầm nghĩ một đứa trẻ như phận hẩm hiu đến thế.
Diêu thím tiễn La Tiếu tận ngoài khu nhà tập thể, La Tiếu ngăn bà mới thôi ý định tiễn xa hơn. Nàng hứa khi nào thời gian sẽ đến thăm, việc gì sẽ thư, mới vội vã bước nhanh về phía bến xe.
Đi ngang qua bưu điện, nàng gửi những lá thư cho Viên gia gia và Dương gia gia, bà nội, kèm theo mỗi nhà hai cân táo đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-74-gui-thu-ve-thon.html.]
Xong xuôi việc, tâm trạng nàng vui vẻ hẳn lên, thong dong về phía bến xe. Nàng thầm nghĩ, đợi tiền, mua một chiếc đồng hồ, nếu xem giờ thật quá bất tiện.
Xe bến, chỉ chờ đến giờ khởi hành. La Tiếu mua vé, đặt hành lý lên giá phía xe khách chọn một ghế gần đó, tránh chen chúc ở phía .
Gần đến giờ, tài xế và phụ xe mới lên xe. Xe rời bến đúng năm giờ, một chặng đường xóc nảy, cuối cùng cũng đến ngã rẽ công xã. La Tiếu xuống xe, nghỉ một lát cho đỡ mệt mới dậy về.
Cái mùi xe thật sự quá nồng nặc. May mà trời bây giờ tối muộn, đường về nàng còn gặp vài trong thôn ở công xã về.
Trong đó Cao Thuận Nghĩa, chồng của Lý Tú Lan. Thấy La Tiếu cõng sọt về, y khỏi liếc mấy , thầm nghĩ con bé La Tiếu thật năng lực, kiếm thứ gì ho.
Một vị thím trong thôn cất tiếng hỏi: “La Tiếu, cháu về đấy?”
La Tiếu giấu , liền thẳng thắn đáp: “Cháu lấy ít chăn đệm ạ.” Nàng lên thành phố, chỉ lấy chăn đệm.
May mà về đến đầu thôn, nếu chẳng còn hỏi bao nhiêu câu nữa. Nàng vội chào rẽ con đường về nhà.
Đi vài bước, nàng thấy Lục Nghị Thần đang cổng nhà phủi bụi quần áo. La Tiếu thầm nghĩ, hôm nay tan thật sớm.
Lục Nghị Thần cau mày hỏi: “Hôm qua cô về ?”
Nói xong, lạnh mặt La Tiếu, chờ câu trả lời.