Đến khu bán đồ gia dụng lớn, hỏi một chút, máy may ngoài tem phiếu còn cần 150 đồng, thật là đau lòng. nếu đến mua máy may, cũng dây dưa nhiều.
Cô gọi bán hàng hóa đơn, đưa tiền và tem phiếu qua. La Tiếu trả tiền xong, nhờ nhân viên bốc vác của họ giúp mang đồ đến con hẻm phía .
Nhân viên đó lát nữa đến lấy, còn lắm mồm hỏi một câu: "Tại đợi ở cổng cửa hàng bách hóa?"
La Tiếu : "Cổng đó quá nổi bật, cũng nhà khi nào mới đến . Cháu xem như khỉ, nên hẹn ở đây."
Nhân viên đó nghĩ cũng đúng. Máy may là một món đồ lớn, tránh khỏi đều sẽ một cái. Cô gái da mặt mỏng, chú ý cũng là chuyện bình thường.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Thế là, mang đồ đến nơi xong cũng gì thêm, mang theo vẻ ngưỡng mộ rời .
La Tiếu đó trông đồ, đợi qua hai tốp , thấy đều dấu hiệu đến nữa, lúc mới cất đồ gian, nhanh chóng rời khỏi nơi .
Còn một việc quan trọng nữa, đó là tìm nơi bán cá. Cô tìm một chỗ, bộ quần áo ban đầu. Vì mặc quá , đường, cô cũng sợ tâm để ý.
Dù bộ quần áo cô mặc hôm nay chỉ hai miếng vá, trong đám đông một chút cũng nổi bật. La Tiếu đeo gùi khắp các hang cùng ngõ hẻm, đến gần trưa vẫn tìm nơi hợp tác thích hợp.
Cô lẽ vẫn nghĩ đơn giản quá. Cô hai tiệm cơm quốc doanh, quả thật mỗi ngày đều cần cá, nhưng một là vốn dĩ giao hàng cố định, hai là giao hàng tận nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-61-ly-tuong-thi-day-dan-hien-thuc-thi-xuong-xau.html.]
Những chợ lớn hơn, bây giờ vẫn là đơn vị quốc doanh, quả thật thể đến cửa thu hàng. bắt buộc giấy chứng nhận chính quy của đại đội, chứng minh nguồn gốc và quyền sở hữu của những thứ .
La Tiếu ở một góc, dòng qua đường. Trong lòng nghĩ đến câu của đời : "Lý tưởng thì , hiện thực thì xương xẩu."
Bụng cũng chút đói. Cô tìm một chỗ, dùng gùi che chắn, từ trong gian lấy một cái bánh bao bột hai loại, tay còn cầm một cây củ cải muối, qua loa cho xong một bữa.
Uống ít nước trong ống tre, chuyến xe trưa là kịp . Vẫn là chuyến chiều về .
Đứng dậy, hỏi mấy qua đường mới tìm trạm phế liệu. Nơi hẻo lánh một chút. Dù cũng là thành phố, nơi lớn hơn nhiều so với trạm phế liệu của công xã. La Tiếu với bà thím gác cổng là tìm ít sách giáo khoa cấp ba.
Nhà bà thím đó cũng một cô con gái trạc tuổi La Tiếu đang học. Có lẽ vì nảy sinh lòng trắc ẩn, bà còn chỉ cho cô vài câu. La Tiếu lời cảm ơn mới trong.
Cô đến phòng sách , bên trong chất đầy. Tìm kiếm nửa ngày, quả thật tìm mấy cuốn sách , còn một ít sách bài tập. Cô chọn một ít cuốn tương đối , bỏ gùi.
Sau đó, cô nghĩ đến việc qua các kho khác xem thứ gì ưng ý . Tận cùng bên trong một cái kho là đồ nội thất cũ, đại đa đều là thiếu tay gãy chân.
La Tiếu đang chuẩn lui , thì thấy dựa tường hai chiếc ghế bành. Vừa là đồ vật niên đại xa xưa. Bên cạnh còn một cái bàn nhỏ, chắc là một bộ. Vừa là cùng loại vật liệu gỗ.
Không tại , La Tiếu đột nhiên ý mang những món đồ nội thất trông vẻ cổ kính . Hơn nữa, những món đồ đó trông ngoài một chiếc ghế bành gãy chân , thì những cái khác đều còn nguyên vẹn.
Cô thầm nghĩ, về sửa một chút chắc là thể dùng , một món đồ sưu tầm cũng . ngờ, cái chân gãy đó đang gác ở cái tủ hỏng bên cạnh. Thật là cảm giác mất mà tìm . Sau tìm thợ giỏi sửa , chắc sẽ .