Chu Quế Phương với mấy bên cạnh: “Mọi cứ chơi nhé, về nhà , Húc Đông buổi chiều còn .”
Mấy bên cạnh : “Bà về lo việc , đừng lỡ việc của thằng bé.”
La Húc Đông chào xong mới : “Ông ơi, ông về ạ?”
La Đạo Nhân vốn mới xuống, đành lên chào mấy ông bạn già, cùng về nhà.
Chu Quế Phương : “Nhà các con đông , cứ giữ mà ăn, còn mang qua đây gì cho xa.”
La Húc Đông : “Đây là con xuống nông thôn dùng phiếu đổi của bà con , mang qua cho ông bà nếm thử. Cái hầm với thịt thì thơm lắm.”
Đợi nhà họ La , mấy tán gẫu ở đầu ngõ mới bắt đầu bàn tán: “Nhà họ La đúng là thể lường , ngờ cũng ngày xoay .”
“Hai ông bà La tính tình , đối xử hiền lành với , mệnh là .”
“Ai bảo cháu trai nhà họ La phấn đấu. Một đứa thi đậu đại học nhất, một đứa năng khiếu âm nhạc. Đây là mệnh, tin .”
“Chuyện mà ở mấy năm thì ai dám .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Ha ha, thì chúng đang tán phét mà, một câu thì .”
“Ôi, dù nữa, hai ông bà La cũng coi như khổ tận cam lai , chỉ chờ hưởng phúc thôi.”
La Tiếu đến ga tàu hỏa mới tìm điện thoại công cộng gọi cho La Hạo Thiên: “A lô, ai đấy ạ?”
“A lô, bố ạ.”
“Tiếu Tiếu, con đang gọi điện ở mà ồn thế?”
“Bố ơi, con đang ở ga tàu hỏa, sắp lên xe . Con về Cát Thị một chuyến.”
“Vậy con chú ý an nhé. Về đến nhà thì gọi điện cho bố, tự chăm sóc đấy. À đúng Tiếu Tiếu, bố để ít tiền trong túi của con, con nhớ lấy cất nhé.”
“A, bố để khi nào ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-511-ngai-nhu-vay-se-khong-so-cac-ca-ca-co-y-kien.html.]
“Bố để hai ngày , ở trong ngăn khóa kéo của túi đeo chéo . Con nhớ cất .”
“Bố ơi, con bảo là con tiền mà, thật sự con dối để bố vui .”
“Tiền của bố đương nhiên là để cho con gái bố tiêu. Bây giờ cả, hai con khỏe , bố kiếm tiền dĩ nhiên là cho con gái bố tiêu. Bọn nó lớn cả , tiền cưới vợ tự lo . Bố chỉ cần lo cho con thôi.”
“Bố, bố thế sợ các ý kiến ?”
“Chúng nó lớn tướng . Mấy năm cả, hai con bệnh, bố tốn ít tiền cho chúng nó. Anh ba con từ lúc bộ đội nộp về nhà đồng nào, nhưng đó là do bố cho nộp, bảo nó tự giữ lấy.
Anh tư con đây nông thôn mấy năm, tháng nào bố cũng trợ cấp. Nó mới hơn hai năm nhưng biên chế chính thức , bố cũng bắt nó nộp tiền về nhà. Bố thấy nhất chính là con.
Bọn họ nếu dám ý kiến, xem bố xử lý bọn họ thế nào. Yên tâm , bố còn tiết kiệm của hồi môn cho con gái bố. Cứ yên tâm nhận, đây là bố cho con.”
“Vâng, thế con nhận ạ. Con cảm ơn bố.”
La Tiếu lời từ chối nữa. Cô La Hạo Thiên chắc chắn cảm thấy bao năm qua chăm sóc cho cô, trong lòng áy náy, thấy với con gái. nguyên chủ , thì cô đành mặt dày nhận lấy tình yêu thương muộn màng .
Chỉ cần ông thể thấy thoải mái hơn một chút, cô sẽ báo đáp gấp bội.
La Tiếu mua vé ghế cứng, vì thời gian quá dài nên cũng cần mua vé giường .
Cô tìm chỗ của xuống, lấy một cuốn sách . Trong toa khá oi bức, cô liền mở hé cửa sổ bên cạnh một chút. Gió lùa cũng thấy dễ chịu hơn.
Vừa xuống định sách thì thấy một phụ nữ ở hàng ghế chéo phía : “Đóng cửa sổ .”
Tiếp đó, một cô gái : “Trời nóng quá, mở cửa sổ cho mát một chút.”
“ bảo cô đóng cửa sổ . Chỗ già, thể trúng gió .”
Cô gái , dù gì thêm nhưng cũng dậy chuẩn đóng cửa sổ.
đúng lúc , phụ nữ cạnh cô gái đồng ý: “Người già chịu gió thì đổi chỗ khác mà . Trong xe nóng như thế , cô cho mở cửa sổ, chẳng lẽ bắt tất cả chúng chịu tội theo ?”