Thím Tôn bật : “Chứ còn nữa, sáng sớm giục thím , cơm sáng cũng chẳng kịp ăn. Thôi, chúng thím đây.”
La Tiếu thím Tôn dắt lũ trẻ xa. Cô lớn lên ở thành phố, từng thấy cảnh hát tuồng ở trong thôn, nhưng nghĩ đến cảnh náo nhiệt, vui mừng nhất chắc chắn là bọn trẻ con.
Vào thôn, La Tiếu thẳng đến nhà bí thư chi bộ. Trên đường thỉnh thoảng gặp trong thôn, ai cũng chào hỏi một tiếng.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Sau đợt thu hoạch vụ thu năm ngoái, trong thôn thực hiện chính sách chia ruộng về hộ. Nhà nào nhà nấy đều chăm chút cho mảnh đất chia.
Này xem, ông lão chịu yên, còn khỏi tháng Giêng vác cuốc, vác xẻng sửa hai bên bờ ruộng.
La Tiếu đến cổng nhà bí thư chi bộ, gọi: “Thím ơi, nhà ạ?”
Thím Cao thấy tiếng gọi bên ngoài, liền với con dâu trong phòng: “Sao giống giọng La Tiếu thế nhỉ.”
Bà vội vàng xỏ giày xuống khỏi giường đất, cửa : “Ối chà, bảo mà, giống giọng con thế. Sao hôm nay về?”
La Tiếu : “Hôm nay thời gian nên con về ạ.”
Thím Cao : “Không khai giảng ?”
La Tiếu : “Con xin nghỉ phép với trường ạ, ở nhà tự học.”
Thím Cao ít nhiều cũng một ít tình hình của La Tiếu, cô ở nông trường học sách giáo khoa, cho nên cũng cảm thấy gì khó chấp nhận.
La Tiếu nhà chào hỏi . Tống Kiều nhiệt tình: “La Tiếu, mau lên giường đất cho ấm.”
La Tiếu quen đến nhà khác mà trèo lên giường đất, bèn : “Không lạnh lắm ạ. Anh Bảo Trụ nghỉ Tết chị?”
Tống Kiều : “Nghỉ , về ba hôm. À, cảm ơn em chuyện đồ biển nhé.”
La Tiếu : “Không cần khách khí ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-433-rot-cuoc-co-nghi-the-nao.html.]
Nói cô đặt túi đồ tay lên bàn giường đất: “Đây là đặc sản con mang từ Kinh Thị về, mang cho nếm thử.”
Thím Cao bưng bánh trôi nhân đậu nhà : “La Tiếu, đây là bánh trôi nhân đậu thím , con nếm thử mau, mới khỏi nồi, giờ ăn là ngon nhất đấy.”
La Tiếu : “Vâng, món thì thử ạ. Thím ơi, chú ạ?”
Thím Cao : “Một lát nữa là về mà. Mấy hôm nhà họ Cao qua mượn cái thang, mà mãi thấy trả về. Nhà năm ngoái lúc chia ruộng về hộ bắt thăm một con lừa.
Lúc đó tạm thời nhốt nó ở cái phòng chứa đồ linh tinh phía . Mái ngói đó vỡ ít, ông định tranh thủ mấy hôm nay rảnh rỗi thì sửa một chút.”
Thím Cao dứt lời thì sân. Nhìn qua cửa sổ, chẳng là bí thư chi bộ Cao Giải Phóng vác thang về đó .
Thím Cao vội vàng giúp đỡ đặt cái thang xuống: “Mình ơi, La Tiếu về .”
La Tiếu lúc cũng sân: “Chào chú bí thư chi bộ ạ.”
Cao Giải Phóng : “Ta là cháu cũng sắp về . Đất của khác đều chia xong, lúc thu hoạch, cháu cứ nhất quyết đòi cái mảnh rừng bụi gai ở chân núi. Rốt cuộc là cháu nghĩ thế nào?”
La Tiếu : “Chú bí thư, cháu về chính là vì việc đây ạ. Ý của cháu vẫn như cũ, cháu đổi đất trồng hoa màu lấy mảnh đất bụi gai , đến lúc đó thể quy đổi thêm cho cháu một ít.
Các cán bộ trong đội thể họp bàn, xem giúp cháu ngoài hai sào đất phần trăm , thì đất hoa màu của cháu thể đổi bao nhiêu đất bụi gai ở chân núi. Hoặc là, nếu trong thôn ý kiến, thì hai sào đất phần trăm cháu cũng thể cần, tất cả đất hoa màu của cháu đều quy đổi đất bụi gai.”
Cao Giải Phóng chút khó hiểu: “La Tiếu, thể hỏi cháu tại cứ nhất quyết đòi đất bụi gai ?”
La Tiếu suy nghĩ một chút : “Chú bí thư, cháu nghĩ thế . Vốn dĩ cháu cũng là gốc ở đây. Lúc , dân làng thiện tiếp nhận cháu, trong lòng cháu vô cùng cảm kích.
hôm nay, con gái nhà họ Triệu trở về, chắc chắn cũng nhập hộ khẩu và nhận phần ruộng lương thực. Tình hình của cháu thì cũng . Nếu cháu còn chiếm đất của thôn, e là ít nhiều gì dân làng cũng sẽ ý kiến.
Hộ khẩu của cháu ở trong thôn, theo chính sách chia đất là sai. xét về phương diện khác, một là cháu thật sự sinh và lớn lên ở đây, hai là bâyB_T, cháu tìm bố ruột, nếu còn nhận đất hoa màu của thôn thì cũng chút hợp lý.
Nói thế nào nhỉ, cháu chút gì đó cho thôn, nhưng kế hoạch của cháu thể trong thời gian ngắn sẽ thấy hiệu quả, cho nên cháu nhất định tự , để thấy kết quả.”