Khi Triệu Trường Lâm đến nơi, bên ngoài nhà em trai Triệu Phổ Lâm ít vây xem náo nhiệt. Có : “ là tạo nghiệt, Tết nhất mà thấy máu.”
Triệu Trường Lâm đẩy đám đông , liền thấy mấy đứa cháu gái đang đ.á.n.h lộn, còn em trai thì đang can ngăn. Ông nổi giận, quát lên với mấy đứa đang đ.á.n.h : “Còn dừng tay! Ra cái thể thống gì nữa, sợ mất mặt ?”
Nói , ông cầm lấy cái xẻng dựng ở một bên, ném mạnh xuống đất. Sân trong vốn lát đá nên phát tiếng vang chói tai. Mấy chị em nhà họ Triệu lúc mới chịu dừng tay.
Trên mặt Triệu Phổ Lâm cũng cào mấy vệt máu. Triệu Trường Lâm với những hóng chuyện bên ngoài: “Tan , Tết nhất , về nhà ăn cơm cả .”
Đợi tản , Triệu Trường Lâm : “Tụi bây bay thể nghỉ ngơi một chút ? Tết nhất thế , sợ chê ?”
Triệu Tiểu Hạnh ngẩng đầu bác cả, : “Bây giờ chúng còn sợ chê ? Nhà chúng vốn dĩ là một trò ! Cô , Triệu Giai Ngưng, dựa cái gì mà bắt mấy chị em cháu hầu hạ?”
Triệu Tiểu Thảo cũng lên tiếng: “Cô về cũng gần nửa năm, kiếm công điểm đành, việc nhà cũng . Cô tưởng vẫn còn là đại tiểu thư ở Kinh đô chắc.
Hôm nay càng tức hơn, cô dám hất đổ cả chỗ nhân sủi cảo mà chị Ba . Chúng cháu nhịn cô lâu lắm . Cô chướng mắt thể ăn, nhưng thể như .”
Triệu Giai Ngưng mấy xé cho tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, mặt cũng đ.á.n.h sưng lên, may mà mùa đông mặc quần áo dày.
Triệu Trường Lâm nhíu mày đứa cháu gái từ khi trở về gây ít chuyện , hỏi: “Mày hất đổ nhân sủi cảo của chúng nó ?”
Triệu Giai Ngưng ấm ức : “Con cố ý. Con lớn từng , cố ý hất đổ chứ? Rõ ràng là Triệu Tiểu Hạnh bưng cẩn, mà bọn họ hùa đổ cho con, đúng là quá đáng, bắt nạt .”
Triệu Phổ Lâm thầm nghĩ, qua cái Tết , ông sẽ cho cô ít tiền, bảo cô về tìm bố nuôi . Cái nhà giữ nổi cô , cũng thể giữ cô , gây sự thế thì cách nào sống nổi.
La Tiếu giúp việc xong trong bếp, Mợ Hai Phùng Thải Cầm : “Đi chơi , giờ chỉ còn mấy món xào nữa thôi, cần các con giúp. Các con sửa soạn ngoài dạo một lát, lát nữa về ăn cơm là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-413-nha-cua-chung-ta-von-di-chinh-la-mot-cai-che-cuoi.html.]
Ninh Lăng San , ở phụ giúp. Ninh Lăng Ngữ và Ninh Lăng Nhụy dẫn La Tiếu ngoài, hễ gặp ai là giới thiệu một lượt. La Tiếu xa mà vẫn còn thấy tiếng bàn tán về .
Ninh Tuyết Linh hai trai gọi dạy dỗ một hồi, lúc trong lòng vô cùng khó chịu.
La Tiếu hai chị họ dẫn dạo một vòng quanh khu , quen với hàng xóm láng giềng, lúc mới về nhà . Vừa về đến cũng đúng lúc, đồ ăn dọn lên bàn.
Trước khi ăn cơm, các còn lì xì cho La Tiếu. La Tiếu vốn nhận, nhưng Cả Ninh Hoành Đạt : “Tiếu Tiếu, hễ còn học là còn lì xì, thì sẽ nữa. Cầm con.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cậu Hai Ninh Hoành Bác : “Tiếu Tiếu, tương lai thi đỗ đại học về Kinh đô, Hai cho con một phong bao thật to.”
La Tiếu : “Vâng, vì phong bao to của Hai, con cũng cố thi về Kinh đô mới .”
Ninh Tuyết Linh thầm nghĩ, mày tưởng đại học ở Kinh đô dễ thi lắm , đúng là mạnh miệng.
bà cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, ai bảo bây giờ bà nửa chữ cũng .
Ăn cơm xong, La Tư Viễn và La Tiếu cùng trở về nhà ông bà nội. La Hạo Thiên và Ninh Tuyết Linh thì hai về khu nhà ở của xưởng cơ khí.
Đợi , Mợ Cả Chương Nguyệt Hoa : “Hoành Đạt , thấy Tuyết Linh với La Tiếu từ lúc nhà đến giờ, hề chút tương tác nào. Cái Tuyết Linh đúng là gì.
Con gái tráo đổi bao nhiêu năm, vất vả lắm mới trở về mà đường bù đắp. Nó sướng quá nên hóa rồ . Ông xem, bây giờ cả năm đứa con, đứa nào với nó. Cứ để đấy, ngày nó hối hận kịp, thật trong đầu nó nghĩ cái gì nữa.”
Ninh Hoành Đạt cũng đau đầu. Lúc ông gọi em gái và em rể thư phòng chuyện nửa ngày trời. Em gái thì ông quá rõ, bao nhiêu năm nay, e là nó bao giờ thật lòng thật sống với em rể.
Vừa nghĩ tới đây, ông thấy áy náy với em rể. Không ngờ chuyện qua lâu như mà cô em gái vẫn còn mơ mộng hão huyền, cả ngày nghĩ vẩn vơ, thật là bớt lo.