Nửa giờ , La Tiếu từ trong phòng : “Cô tỉnh , . Lát nữa t.h.u.ố.c mua về thì sắc uống ngay. Mấy ngày nay chú ý đừng để cô cảm lạnh nữa.”
Vừa dứt lời, Tần Mục Dương cũng vội vã chạy về, cửa thẳng với Dương Kiến Thành: “Giáo sư Dương, các vị t.h.u.ố.c khác đều đủ cả, nhưng lát nhân sâm thì . Hôm nay thể bỏ ? Ngày mai con đến chỗ khác tìm.”
Dương Kiến Thành liền sang La Tiếu. La Tiếu hiểu ý sư phụ, nhưng ở đây hàng xóm nhiều, nếu cô mở miệng, e là cây nhân sâm giữ , chừng còn đắc tội với khác.
Vì thế, cô khi sư phụ kịp lên tiếng: “Trong túi một ít rễ nhân sâm, thể đưa dùng tạm, ngày mai chỗ khác tìm.”
Tần Mục Dương cảm kích: “Thật sự cảm ơn cô nhiều, nhất định sẽ mau chóng trả.”
Dương Kiến Thành ý của La Tiếu, liền : “Vậy qua đây lấy , mau chóng sắc t.h.u.ố.c cho em gái uống.”
Trở về nhà họ Dương, La Tiếu từ trong túi đeo chéo lấy một gói giấy, bên trong mười mấy cái rễ nhân sâm. Vừa là đều cắt xuống từ cây sâm lâu năm.
Chỗ rễ sâm là La Tiếu chuẩn từ . Mỗi bà nội nấu cơm hầm canh, cô sẽ thả một hai cái , chính là để bồi bổ sức khỏe cho nhà một cách âm thầm.
La Tiếu đưa cả gói giấy cho Tần Mục Dương: “Mỗi cần cho nhiều, hai cái là đủ. Nhiều quá sẽ bổ quá, cơ thể cô yếu, sẽ chịu nổi.”
Tần Mục Dương cảm ơn rối rít, lúc mới cầm gói giấy rời .
Lúc , đồ ăn trong bếp cũng xào gần xong. Hai trở về, rửa tay ăn cơm. La Tiếu mở miệng hỏi: “Điều kiện nhà họ Tần kém lắm ạ? Theo lý thì cô gái tuy sinh non, nhưng nếu bồi bổ tử tế thì cũng đến nỗi yếu như . Chủ yếu vẫn là tâm bệnh.”
Phùng Thục Mẫn múc đồ ăn, : “Điều kiện nhà họ Tần đây cũng tạm . Sau bà nội của Tần Mục Dương bệnh, thiếu nợ bên ngoài ít. Vài năm thì con trai cả nhà họ Tần lấy vợ.
Mấy năm ở giữa chúng cũng rõ lắm. Năm ngoái bố của Tần Mục Dương cũng qua đời vì tai nạn. Trong nhà bây giờ chỉ Tần Mục Dương và cả Tần Mục Lễ , nuôi sống cả gia đình.
Trước đây bố Tần Mục Dương ở đó còn đỡ, bây giờ con vợ của Tần Mục Lễ sớm ở riêng, thường xuyên mắng nhiếc cô em chồng một hai câu. Chắc cũng liên quan đến chuyện đó.”
Ba bưng đồ ăn phòng. La Tiếu giúp rót rượu, mở lời: “Con xin mượn hoa cúng Phật, cảm tạ sư phụ, sư nương dạy dỗ và chăm sóc con bao năm qua. Con xin cạn , hai vị tùy ý.”
Nói xong cô ngửa cổ uống cạn ly rượu. Uống nhanh quá nên ho sặc sụa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-410-long-biet-on-tu-day-long.html.]
Phùng Thục Mẫn vội : “Mau ăn miếng thức ăn cho đỡ . Con bé , uống nhanh thế gì? Với sư phụ, sư nương mà còn khách sáo ?”
La Tiếu : “Con là ơn từ đáy lòng. Nếu hai vị, cũng sẽ con của ngày hôm nay.”
Nói xong, vành mắt cô đỏ lên. La Tiếu tiếp nhận bộ ký ức của nguyên chủ, nên cô những năm tháng ở nông trường khổ cực thế nào. Vì , ân tình La Tiếu sẽ ghi nhớ trong lòng.
Ăn cơm xong, Dương Kiến Thành cũng cho La Tiếu chuyện hai ông bà mời trường giảng dạy.
La Tiếu : “Chỉ cần hai vị cảm thấy vui vẻ, đừng để mệt là ạ. Có việc gì đó cũng thể giúp hai vị khuây khỏa, sẽ cảm thấy nhàm chán.”
Nghĩ đến chứng chỉ hành nghề y, La Tiếu : “Sư phụ, con thi lấy chứng chỉ hành nghề y, ở ạ?”
Dương Kiến Thành : “Việc con đừng lo. Cứ thi là . Mấy ngày nay rảnh thì ôn tập kiến thức, chờ thông báo.”
La Tiếu : “Vậy con cảm ơn sư phụ.”
Dọn dẹp xong xuôi, La Tiếu : “Bây giờ cũng gì , hôm nay con giúp sư phụ và sư nương mát xa một , coi như là quà mừng năm mới.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Ban đầu hai còn đồng ý, nhưng sự kiên trì của La Tiếu, hai đành lời, bộ trong sân năm sáu vòng, về phòng rửa mặt đồ ngủ.
La Tiếu dùng dị năng đả thông kinh lạc cho sư nương , đó mát xa từ đầu đến chân cho bà. Phùng Thục Mẫn thoải mái đến mức suýt chút nữa là ngủ quên.
Tiếp theo là đả thông kinh lạc cho sư phụ. Dương Kiến Thành là học y, hơn nữa La Tiếu là do một tay ông dạy dỗ, nên ông cảm nhận sự khác thường trong cơ thể. Ông thầm nghĩ, cô tử nhỏ của nhất định là kỳ ngộ.
Hiện tại ông ấm áp, đây là mát xa bình thường thể . Ông cảm thấy một luồng khí đang lưu chuyển trong kinh mạch của , đây là điều thường thể .
ông hỏi nhiều, chỉ khi kết thúc, cảm thấy nhẹ nhõm từng . Ông vẫn dặn dò một câu: “Phải bảo vệ bản thật .”
La Tiếu , chuyện thể giấu sư phụ, cô gật đầu: “Sư phụ yên tâm, con hiểu mà.”
Cô dậy: “Hai vị ngủ sớm , con đây.”