Người bán vé chút mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc mua vé ?”
Tống Hoan Hoan thấy Viên Gia Ninh thật sự mặc kệ , liền mặt dày với La Tiếu: “La Tiếu, thể cho vay một hào ?”
La Tiếu trả lời thẳng thừng: “Không thể. Trong ba chúng , cô là lớn tuổi nhất. với cô mới quen vài phút mà cô đòi vay tiền. Viên Gia Ninh là họ hàng mà cô mượn còn trả, huống hồ gì là xa lạ.”
lúc , tài xế lên xe, khởi động máy. Người bán vé : “Không mua vé thì xuống xe .”
Bà bắt đầu thu tiền vé của những phía . Thu xong, bà lên phía , thấy Tống Hoan Hoan vẫn xuống, liền : “Cô cũng thật đấy. Sao, còn định xe chùa ?”
Tống Hoan Hoan cảm thấy mặt nóng ran, thể nào chịu đựng nổi. Cô sang Viên Gia Ninh: “Gia Ninh, em thật sự đối xử với chị như ?”
La Tiếu thật sự ghét loại , cô : “Cô lấy tư cách gì mà ép như ? Mấy năm nay cô mượn của Gia Ninh bao nhiêu tiền, trong lòng cô tự ? Bây giờ cô giở trò gì đây? Dùng chiêu ép quen đúng ?
khinh nhất là loại tâm cơ như cô. Cả nhà nể tình họ hàng, cô mất mặt, cô đằng chân lân đằng đầu, tưởng mặt dày là nào cũng việc ?
Chỉ cần chút liêm sỉ, cũng ai bộ dạng như cô. Nếu cô tính toán kỹ là hôm nay sẽ theo đến xem tiệc văn nghệ, cô tự chuẩn tiền mua vé? Thật sự thấy ai mặt dày vô sỉ như cô.”
Tống Hoan Hoan ngờ chút tâm tư nhỏ của La Tiếu vạch trần mặt bao nhiêu . Nếu còn ở , e là lát nữa còn những lời khó hơn. Cô ôm mặt, lóc chạy .
Thấy chạy, La Tiếu : “Chỗ tiền tiêu vặt cho vay , e là đừng hòng đòi . Tớ cô như , chỉ cần còn chút liêm sỉ, cô sẽ dám xuất hiện nữa .”
Trong lúc họ chuyện, xe cũng rời bến.
Viên Gia Ninh đổi chỗ với chị gái cạnh La Tiếu. Hai lúc mới bắt đầu trò chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-390-mang-cho-chay-mat.html.]
Viên Gia Ninh tựa đầu vai La Tiếu: “Tiếu Tiếu, hôm nay cảm ơn . Tống Hoan Hoan chắc là hận lắm. Mấy tớ cũng xử lý Tống Hoan Hoan, nhưng tớ cứ dặn dặn là đừng cô mất mặt.”
La Tiếu hỏi: “Chuyện nguyên nhân gì ?”
Viên Gia Ninh : “Ông ngoại tớ và ông nội cô tuy là bà con năm đời, nhưng cùng một thôn, làng xóm , đều là họ Tống, chung một nhà thờ họ.
Trước đây khi ông ngoại tớ công tác bên ngoài, bà ngoại tớ một đưa và các ở quê sinh sống. Gặp lúc khó khăn, ông bà nội của Tống Hoan Hoan cũng giúp đỡ ít.
Thật , lúc tớ mười mấy tuổi theo ông ngoại lên thành phố sống , quan hệ hai nhà cũng xa dần.
nể tình năm xưa, quan hệ hai nhà vẫn cắt đứt. Bây giờ hai ông bà già vẫn còn ở quê, tớ và các lễ Tết đều sẽ qua thăm.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Có một , cả đưa tớ qua đó, thế là Tống Hoan Hoan liền nổi ý đồ. Mẹ của Tống Hoan Hoan còn với tớ một , nhưng tớ từ chối khéo.
Một là tớ thật sự ưng Tống Hoan Hoan, cái tính lúc nào cũng chiếm hời của cô , thể chị dâu cả . Hai là, cả tớ là chủ kiến, chuyện chung đại sự của , tớ thật sự chủ .
Tống Hoan Hoan cũng nghĩ thế nào, cứ bám riết tha. Cô , chỉ cần cả kết hôn, thì cô vẫn còn cơ hội.
Có một , cô còn mò đến tận đơn vị bộ đội. Kết quả là tớ thấy là cô , lập tức về đội, còn bảo lính gác cổng phép cho cô . Sau cô đến cũng cần thông báo. Cô mất mặt một trận, nên mới đến bộ đội nữa.
Không đến bộ đội , cô đành về nhà tớ để chặn cả. Làm tớ bây giờ, mỗi lễ Tết biếu quà đều nhờ tớ mang , dám qua đó nữa.”
La Tiếu : “Ai da, cái tớ cũng thể phán xét tinh thần vì tình yêu mà bất chấp tất cả của đồng chí Tống Hoan Hoan là sai . mà... đúng là cũng phiền thật.”
Viên Gia Ninh huých La Tiếu một cái: “Cái gì mà vì tình yêu bất chấp tất cả! Cậu chờ đấy, tớ gặp cả, tớ nhất định sẽ mách tội .”