Anh cả La Húc Ngôn, : “Anh cả đừng sợ. Chiều nay em cũng châm mà, đau chút nào. Em là em trai còn sợ, là cả, càng thể sợ. Nếu khác sẽ đấy.”
La Húc Ngôn , mếu máo: “Được... sợ... ... là cả.”
Sau đó, thật sự im bất động ở đó, chờ La Tiếu, nhưng cơ thể thì gồng cứng, vẻ mặt đầy căng thẳng.
La Tiếu : “Anh cả, đừng căng thẳng như . Thật sự đau chút nào .”
Nói , cô cầm một cây kim châm lên tay mấy cái: “Anh xem, em là con gái còn sợ, cả, càng sợ, đúng ?”
La Húc Ngôn tay La Tiếu hồi lâu. Có lẽ thấy La Tiếu nhẹ nhàng như chơi, tay cũng chảy máu, lúc mới : “Ừm, sợ.”
La Tiếu tay nhanh. Hơn mười phút châm kim xong. Sau đó, cô dùng dị năng để đả thông kinh mạch cho cả, La Húc Ngôn thoải mái đến mức suýt ngủ gật.
Chờ rút kim xong, cô dùng dị năng để chữa trị thần kinh cho một nữa. Tình trạng của cả, thực tế chữa trị còn nhanh hơn hai. Chỉ là, dù cũng liên quan đến cái đầu, La Tiếu cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút.
Chờ cô khử trùng, thu dọn kim châm xong, cơm của bà nội cũng dọn lên bàn.
Nhìn thấy món thịt khô bàn, cô đây là bà nội lấy thịt dự trữ . Cô nghĩ, ngày mai qua mang ít đồ đến mới .
Ăn cơm xong, ông nội La Đạo Nhân : “Tiếu Tiếu, chuyện cháu trị liệu cho cả và hai, tạm thời đừng với những khác trong nhà. Chờ lúc nào hiệu quả hẵng .”
La Tiếu gật đầu đồng ý: “Dạ . Chờ qua Tết, chúng cho họ một bất ngờ.”
Lúc La Tiếu về, cô với La Húc Viễn: “Anh hai, ôn tập sách giáo khoa . Qua Tết, bảo ông nội tìm lo cho cái học bạ. Sang năm thể tham gia thi đại học cùng với lứa học sinh cuối cấp ba đấy.”
Đôi mắt La Húc Viễn lập tức sáng lên, chút kích động hỏi: “Anh... thể ?”
La Tiếu : “Đương nhiên . Quốc gia mới khôi phục thi đại học mấy năm, bây giờ nhiều thí sinh lớn tuổi. Vẫn còn nửa năm để chuẩn , nhất định .”
La Húc Viễn gật đầu thật mạnh: “Được! Anh nhất định sẽ cố gắng, để em gái thất vọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-368-tri-lieu-to-tien-tich-duc.html.]
Có mục tiêu sống, ánh mắt tràn đầy sự kiên định. Hai em , cùng mỉm .
Lúc La Tiếu rời , bên ngoài tuyết bắt đầu rơi. Ông nội nhất quyết đòi tiễn cô. La Tiếu đành múa một bài quyền ngay tại sân.
Múa xong, cô : “Giờ thì ông yên tâm nhé. Trời lạnh lắm, ông mau nhà . Con về đến nhà ông Viên là sẽ bảo chú Tôn qua báo tin cho ông bà ngay.”
Ông La Đạo Nhân đành : “Vậy con cầm cái đèn pin , còn thấy đường. Đêm nay trời nhiều mây lắm.”
La Tiếu , chạy cổng: “Không cần ạ, ông bà giữ mà dùng. Trong túi con .”
Nói , cô lấy một cái đèn pin từ trong túi đeo chéo , giơ lên lắc lắc.
Nhìn bóng La Tiếu xa, bà nội La : “Nhà họ La chúng đúng là tổ tiên tích đức. Đứa bé tuy chịu khổ bên ngoài bao nhiêu năm, nhưng cũng học một bản lĩnh. Bây giờ còn thể tìm cách giúp hai nó trị liệu. Đây thật sự là phúc trời cho. Là phúc khí của Húc Ngôn và Húc Viễn, cũng là phúc khí của nhà họ La chúng . Chỉ mong cái thứ hỗn xược đừng hồ đồ.”
Ông La Đạo Nhân : “Bà đúng. May mà mấy đứa nhỏ trong nhà đứa nào giống nó. Nếu thì mới thật đau đầu.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bà Chu Quế Phương : “Ông . Vào nhà thôi, trời lạnh quá .”
Ông La Đạo Nhân liếc phòng, với bà vợ: “Bà . qua nhà Tiểu Tôn một lát. Không thể để chạy qua chạy báo tin .”
Bà Chu Quế Phương : “Ông đúng. Vậy ông , cầm theo đèn pin đấy.”
La Tiếu bộ ngoài, lúc xe buýt tới. Cô nghĩ đến căn nhà mua hôm nay, hôm nào tính toán xem cải tạo thế nào. Căn nhà đó cô sẽ ở thường xuyên.
Về đến khu tập thể, gần 7 giờ tối. Cô hẹn với nhà họ Chung là 7 giờ rưỡi. Viên Gia Ninh bao nhiêu ngó ngoài cổng.
Thấy La Tiếu bước , cô bé còn kịp mặc áo khoác, xông ngoài: “Trời ơi, giờ mới về? Làm tớ lo c.h.ế.t . Mùa đông trời tối sớm, đường an .”
La Tiếu Viên Gia Ninh, như : “Nói thật .”