Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 363: Thật sự có thể chữa khỏi

Cập nhật lúc: 2025-11-15 05:18:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

La Tiếu : “Ông nội, ông xem như ? Sắp Tết , ông với bên viện điều dưỡng một tiếng, xin đón các về ăn Tết. Chờ đến lúc cháu nhập học , sức khỏe của các chắc chắn sẽ chuyển biến . Đến lúc đó chúng bàn bạc tiếp về của các .”

 

Bà nội Chu Quế Phương chắp tay ngực: “Bồ Tát phù hộ, phù hộ cho hai đứa cháu của thật sự thể khỏe .”

 

tận mắt chứng kiến, chỉ vài cái xoa bóp của cháu gái cho Húc Viễn tỉnh táo trở , đè nén cơn cáu kỉnh. Nhiều năm như , đây là đầu tiên, trong tình huống dùng t.h.u.ố.c an thần mà nó thể hồi phục lý trí.

 

Cứ như , ông nội La thủ tục, thu dọn đồ đạc cho hai , quần áo, đưa cả hai về nhà.

 

Dọc đường , cả La Húc Ngôn giống như một đứa trẻ, cái gì cũng tò mò, như một em bé hiếu động. Anh hai La Húc Viễn một lời, nhưng thật cũng đang âm thầm quan sát xung quanh.

 

Bọn họ ở trong đó quá lâu, đến nỗi cảm thấy quá xa lạ với thế giới bên ngoài. Dọc đường, La Tiếu ngừng giải thích cho hai về những thứ họ thấy. Cứ như , đến gần trưa cả nhà mới về đến nơi.

 

Mở cổng bước sân, cái sân tuy lớn lắm nhưng dọn dẹp sạch sẽ. Ba gian nhà chính, hai bên mỗi bên hai gian nhà ngang. Ông nội La đưa họ sảnh chính .

 

Bà nội La La Húc Viễn hỏi: “Còn nhớ căn nhà con?”

 

La Húc Viễn gật đầu. Thật , đây họ từng ở đây hai, ba năm. Chỉ là bệnh của La Húc Viễn ngày càng nặng, thể viện điều dưỡng, và ở đó suốt cho đến tận bây giờ, từng về.

 

Trong lòng La Húc Viễn dâng lên một cảm xúc ngũ vị tạp trần.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Bà nội La đưa họ tham quan một vòng. Gian giữa là phòng khách, một bên là phòng ngủ của ông bà, gian còn để trống, nhưng quét dọn vô cùng sạch sẽ.

 

Bên trong, giường chiếu, chăn đệm đều sẵn. Anh cả và hai tối nay thể ở đây. Căn nhà là do ông nội tự thiết kế. Bếp lò xây thông với hệ thống tường sưởi ấm của cả ba gian nhà chính.

 

Cho nên, mùa đông cả ba gian nhà chính đều nhiệt độ tương đương . Đến mùa hè, chỉ cần bịt cái miệng lò phía , vô cùng tiện lợi.

 

Bà nội La xem đồng hồ thấy còn sớm, liền lo liệu cơm nước. Ông nội dắt cả Húc Ngôn quen với môi trường trong sân. Chỉ còn La Húc Viễn và La Tiếu ở trong phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-363-that-su-co-the-chua-khoi.html.]

 

Vốn dĩ La Tiếu định giúp bà nội nấu cơm, nhưng bà nội hiệu bảo cô ở chuyện với hai nhiều hơn. La Tiếu rót một cốc nước, nhân tiện cho thêm một ít nước giếng gian , đưa cho hai La Húc Viễn.

 

La Tiếu kéo cái ghế bên cạnh xuống, luyên thuyên kể hết chuyện của , cuối cùng : “Anh hai, cho nên tin em. Em sẽ chữa khỏi bệnh cho cả.”

 

La Húc Viễn cô em gái nhỏ hơn tám tuổi, trong lòng dấy lên một tia hy vọng. Anh mở miệng: “Được.”

 

La Tiếu : “Vậy bây giờ em thể kiểm tra chân của ?”

 

La Húc Viễn gì, nhưng cũng phản đối. La Tiếu đưa tay định vén ống quần lên, nhưng La Húc Viễn đang mặc quần bông, là kiểu cũ nên khó vén. Cuối cùng, cô đành dậy tìm kéo, cắt đường chỉ ở giữa .

 

La Tiếu tháo chỉ : “Hôm nào em giúp sửa cái quần , may thêm mấy cái nút cài, đến lúc đó sẽ tiện hơn.”

 

cũng sửa quần, cô tháo luôn cả hai ống quần , lúc mới dừng tay.

 

Khi thấy đôi chân của hai, mũi cô cay xè. Cũng may là ông bà nội từ bỏ họ, vẫn luôn phối hợp với bên viện điều dưỡng để tập vật lý trị liệu cho họ, chỉ là hiệu quả cao.

 

ít nhất, cơ bắp teo tóp quá nghiêm trọng. La Tiếu trong lòng càng thêm kính trọng ông bà nội, khâm phục lòng dũng cảm và sự hy sinh của họ.

 

Cô vươn tay, chậm rãi giải phóng dị năng, chữa trị những cơ bắp và tế bào tổn thương. Chờ hơn mười phút , cô mới thu tay , với La Húc Viễn: “Anh hai, yên tâm, nhanh thôi, sẽ thể sinh hoạt và học tập như một bình thường.”

 

Lời ông nội La Đạo Nhân dắt La Húc Ngôn thấy. Ông chút kích động hỏi: “Tiếu Tiếu, cháu gì?”

 

La Tiếu : “Ông lầm ạ. Chân của hai, con thể chữa .”

 

Lần , ngay cả bà nội Chu Quế Phương lấy đồ cũng giữ bình tĩnh. Cái gáo múc nước tay bà rơi ngay xuống đất. Bà Húc Viễn, lẩm bẩm: “Thật sự... thật sự thể chữa khỏi?”

 

 

Loading...