Ăn cơm xong, trò chuyện một lúc. Vốn dĩ Viên Gia Ninh định ngày mai sẽ rủ La Tiếu chơi cùng mấy bạn trong khu tập thể.
La Tiếu : “Mai chắc là . Mai tớ hẹn ông bà nội, thăm cả và hai. Đợi tớ về cùng nhé.”
Viên Gia Ninh : “Các bạn quen với lâu . Lần tay, chuyện đó đồn khắp khu tập thể . Bọn họ cứ hỏi suốt là khi nào qua đây.”
La Tiếu : “Không là cũng 'thử tài' với tớ đấy chứ?”
Viên Gia Ninh suy nghĩ một chút: “Con gái chắc dám , nhưng mấy đứa con trai thì ý đó thật.”
Mọi trò chuyện trời đất một lúc lâu, đó ai về phòng nấy tắm rửa, nghỉ ngơi.
La Tiếu về phòng, khóa kỹ cửa, gian. Sau khi tập quyền, luyện yoga và tắm rửa xong, cô mới thu dọn sạch sẽ lên thư phòng ở lầu hai. Sách trong thư phòng, cô gần một nửa, xem nhiều nhất vẫn là y thư.
Trên bàn còn trải sẵn một bức sơ đồ huyệt vị. Hai ngày nay, cô đây chủ yếu là để ôn tập , chỉ sợ lúc châm cứu xảy sai sót. May mà trí nhớ của cô siêu , cộng thêm ký ức của nguyên chủ, tất cả đều ghi nhớ kỹ trong lòng.
Hôm nay, cô luyện chữ bằng bút lông. Từ khi gian, đây là một sở thích mới của cô. Trong thư phòng ít tự mẫu (mẫu chữ), đủ các loại bút thể. Gần đây, cô vẫn luôn luyện tập thể chữ Khải và thể chữ Lệ.
Kiếp , cô cũng từng học lớp chữ, nhưng cũng chỉ luyện mấy năm bỏ, nên chỉ thể là chứ tinh thông. Từ khi phát hiện mấy tấm tự mẫu , hễ rảnh là cô luyện một trang, lâu dần cũng thành quen.
Ngày hôm , La Tiếu nhớ đến cuộc hẹn với ông bà nội, nên dậy từ sớm thu dọn xong xuôi. Ăn sáng xong, cô chào trong nhà họ Viên cửa.
Cô xe buýt đến điểm hẹn để chờ ông bà. May mà từ đây tuyến xe thẳng, cần chuyển xe, cũng đỡ ít việc.
Chờ đến khi tới nơi, ông bà nội đó chờ. Chỗ tương đối gần nơi ông bà ở.
La Tiếu xuống xe, vội vàng chạy tới: “Ông nội, bà nội! Có con đến muộn ? Ông bà chờ lâu ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-360-cau-chuyen-nam-xua.html.]
Bà nội La : “Không muộn. Là do ông bà già , ngủ ít, sáng dậy sớm, nên thu dọn xong là bộ qua đây luôn.”
Ông nội La : “Chúng thôi. Ông gọi điện thoại cho bên đó .”
La Tiếu hỏi: “Ông nội, xa lắm ạ?”
Ông nội La lắc đầu: “Không xa lắm. Chúng chính là vì chăm sóc cả và hai con nên mới dọn về đây ở. Không cần xe , bộ chừng nửa tiếng là tới.”
La Tiếu mấy năm nay hai ông bà vất vả ít: “Ông nội, bà nội, mấy năm nay vất vả cho ông bà .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bà nội La thở dài: “Chỉ cần chúng nó thể khỏe , bà vất vả bao nhiêu cũng đáng. Những đứa trẻ đang yên đang lành, gì của cháu hỏng hết.”
Trong sách, chuyện về cả và hai chỉ nhắc qua loa. La Tiếu cũng tình hình cụ thể, liền hỏi: “Bà thể cho con tình hình cụ thể của cả và hai ạ?”
Bà nội La về tòa nhà nhỏ màu trắng ở phía xa, dường như đang chìm hồi ức. Hồi lâu , bà mới nhàn nhạt kể câu chuyện năm xưa.
Hóa , cả La Húc Ngôn và hai La Húc Viễn, xảy chuyện lúc gần ba tuổi. Khi đó, của cô đang m.a.n.g t.h.a.i Ba và Tư, chỉ còn mấy tháng nữa là sinh.
Năm đó, họ còn ở đơn vị bộ đội thủ đô. Bà nội La cũng sớm đến khu nhà tập thể của đơn vị để ở, chính là để chăm sóc con dâu. Ngày xảy chuyện, thời tiết đặc biệt nóng nực.
Cách đơn vị xa một cái thôn tên là Ngưu Sơn. Vì thiên tai, năm đó núi mọc nổi ngọn cỏ, trong thôn sắp cạn lương thực, nên mới họp , quyết định g.i.ế.c mười mấy con dê cái mà tập thể nuôi.
Thôn báo tin mấy ngày, rằng nhà trong đơn vị nếu cần cũng thể qua mua. Thôn dùng tiền bán dê để mua ít lương thực giá cao, cứu đói cho xã viên.
Năm đó, khu tập thể cũng thiếu ăn, thịt mà cần phiếu, ai cũng mua một ít về cho nhà nếm chút vị tanh. Ninh Tuyết Linh cũng ngoại lệ.
Hôm đó, bà nội La hết lời ngăn cản con dâu xem náo nhiệt. Ninh Tuyết Linh hôm đó như ma ám, nhất quyết đòi .