Mặc cho bà c.h.ử.i rủa cay nghiệt đến , bên , nhân viên chính phủ kiểm kê xong tiền. Chính xác là một vạn năm nghìn tám trăm đồng, trừ hai trăm đồng dùng để mua sắm đồ đạc khi về định cuộc sống, bộ tiền đều ở đây. Họ lập tức thủ tục bàn giao.
Nhân viên chính phủ trao giấy chứng nhận quyên góp, vài lời cảm ơn, rời . Mấy nhân viên mặc thường phục cũng tiện thể “mời” cả gia đình con cả nhà họ Dương luôn.
Những hóng chuyện ngoài sân lúc mới giải tán. Ông Dương sang La Tiếu và Viên Gia Nghĩa vẫn đang bên cạnh, : “Để các cháu chê . Vào nhà .”
La Tiếu nhà, đặt đồ xuống, bà Dương vẫn còn hồn: “Hai ông bà vẫn còn cháu. Cháu sẽ chăm sóc hai ông bà.”
Bà Dương lập tức bật : “Cháu ngoan, chúng cũng là bất đắc dĩ. Không , e là cứu nổi nó.”
La Tiếu chút khó hiểu, liền sang ông Dương.
Ông Dương : “Thục Mẫn, bà đừng nữa, dọa bọn trẻ sợ.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bà Dương lau nước mắt, lúc mới : “Thật là thất thố quá, để các cháu chê .”
Chờ bà Dương bình tĩnh , ông Dương mới kể lý do vì họ nhất quyết quyên góp tiền. Hóa , con cả cách đây lâu gài bẫy, thua cờ b.ạ.c một tiền lớn, mà gài bẫy là quen.
Người đó chính là nhắm tiền của hai ông bà. con cả bây giờ ai khuyên, cứ xúi giục cả nhà đến đây đòi tiền. Hai nhà cũng sợ ông bà lén lút đưa tiền cho cả, nên cũng ba ngày hai bận kéo đến gây áp lực.
Vì tiền , một năm qua, bọn họ đúng là dốc hết tâm tư, thậm chí còn khác xúi giục, cho rằng tiền đương nhiên thuộc về họ. Người con cả thì nghĩ, dù thua ít tiền, hai ông bà già chắc chắn cũng sẽ nhẫn tâm bỏ mặc.
Ông Dương lúc mới nghĩ cách quyên góp bộ tiền, để bọn họ từ bỏ ý định đó, chịu khó chân chính, đừng mơ tưởng hão huyền nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-352-that-la-co-tam.html.]
Biết sự thật, La Tiếu vô cùng khâm phục hai ông bà. Khi ở nông trường, hai ông bà cho cô gọi họ là sư phụ, là sợ lỡ chuyện gì liên lụy đến cô. cả hai đem bộ sở học cả đời để truyền dạy cho nguyên chủ.
Bây giờ, dù con cháu thể hiểu dụng ý của họ, họ vẫn dứt khoát quyên góp một tiền lớn như . Trí tuệ và khí độ của họ thật đáng để khác nể phục.
La Tiếu an ủi bà Dương một lúc, đó họ trò chuyện về tình hình học tập, sinh hoạt của La Tiếu. Cô lấy lá và kem dưỡng da tự tặng.
Điều tâm trạng hai ông bà lên ít. La Tiếu đem chuyện hôm nay châm cứu cho khác kể cho ông Dương , trình bày cả phán đoán và suy luận của để phân tích bệnh tình với ông. Hai thầy trò cùng thảo luận một hồi.
Bà Dương thấy họ chuyện chuyên môn, liền tự bếp nấu cơm. Viên Gia Nghĩa thấy chen , cũng chủ động bếp phụ giúp.
Chờ hai thầy trò xong, bên bà Dương cũng nấu cơm xong. Hai di chuyển bàn ăn. Tay của ông Dương năm xưa hãm hại, giẫm hỏng, bâyT thể châm cứu nữa.
Hôm nay La Tiếu bắt đầu châm cứu cho khác, còn thành công, ông thật sự kích động. Y thuật của ông cuối cùng cũng kế thừa.
HiệnT cả hai ông bà đều đang cống hiến ở trường học, một nữa bục giảng, trong lòng họ trăm mối cảm xúc. Hôm nay ông Dương tâm trạng vui buồn, nên uống nhiều. May mà tửu phẩm của ông , uống say là ngủ.
La Tiếu giúp dọn dẹp xong, bắt mạch cho ông Dương, chuyện với bà Dương một lúc. Sau khi xác nhận ông Dương vấn đề gì, cô mới cùng Viên Gia Nghĩa cáo từ.
Bên nhà ông Dương là nhà trệt, mùa đông ở thì đốt lò sưởi trong phòng. Khu vẫn hệ thống sưởi ấm tập trung, nên La Tiếu vẫn quyết định về nhà họ Viên ở, đỡ gây thêm phiền phức cho bà Dương.
Chờ La Tiếu và Viên Gia Nghĩa , bà Dương dọn dẹp đồ đạc, mới phát hiện trong túi quà La Tiếu mang đến một gói d.ư.ợ.c liệu, là t.h.u.ố.c bổ ôn tính loại nhất. Điều bà Dương Thục Mẫn đỏ hoe mắt.
Đứa bé , e là sớm chuyện trong nhà, nên mới sợ hai vợ chồng già chịu nổi, mà chuẩn sẵn d.ư.ợ.c liệu thượng hạng như . Thật là tâm.