La Tiếu thu dọn đồ đạc xong xuôi khỏi lớp thì thấy Trương Hiểu đang đợi bên ngoài. La Tiếu hỏi: "Cậu cần bắt xe ?"
Trương Hiểu khoác tay cô: "Tớ còn kể xong cho chuyện con bé Triệu Giai Ngưng mà."
Hai cùng ngoài. Ở cổng lớn, họ gặp Nghiêm Giai Giai. Vốn dĩ Nghiêm Giai Giai đang trong đám đông, thấy La Tiếu liền lùi một chút, sợ La Tiếu phát hiện .
La Tiếu khẩy một tiếng, coi như thấy, cùng Trương Hiểu thẳng khỏi trường.
Trương Hiểu : "La Tiếu, tớ thật sự nhịn , chỉ kể cho sự vô liêm sỉ của Triệu Giai Ngưng thôi. Cậu cũng chú ý một chút, đề phòng ngày cẩn thận nó tính kế."
La Tiếu ngẩng đầu cảm giác bông tuyết rơi xuống: "Tuyết rơi , ngắn gọn thôi, tớ cảm lạnh ."
Trương Hiểu suy nghĩ một lúc lâu : "La Tiếu, vì Triệu Giai Ngưng ầm ĩ quá lớn, nên chuyện hôn ước từ nhỏ, tớ mặt trong khu tập thể bộ đội rằng nếu thì cũng là với , chứ ai khác. Tớ chỉ báo cho một tiếng. Nếu nghỉ về thôn Thanh Sơn, thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của một chút. Thật sự xin ."
La Tiếu nhàn nhạt hỏi: "Nói hết ?"
Trong lòng cô thầm nghĩ, đây là coi là cái gì?
Trương Hiểu cẩn thận quan sát sắc mặt La Tiếu, nhỏ giọng : "Thật hai trai của tớ đều ưu tú, cũng thể suy nghĩ một chút."
La Tiếu như : "Xin , tớ còn nhỏ, suy nghĩ đến những chuyện , phiền bận tâm. Tớ nhớ là còn lớn hơn tớ một tuổi."
Trương Hiểu La Tiếu , chút lấy lòng: "La Tiếu, tớ ý gì khác , chỉ cảm thấy nếu năm đó hai nhà ý đó, các trai của tớ đều , hai tùy chọn."
La Tiếu gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lấy lòng của Trương Hiểu, bỗng bật : "Cậu rao bán trai như , họ ?"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Trương Hiểu : "Tớ nghiêm túc đấy, đùa với . Bây giờ cả xã Triều Dương và khu tập thể bộ đội mấy ngày nay đều đang bàn tán chuyện . Nếu về thôn Thanh Sơn, chắc cũng sẽ lôi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-329-cau-rao-ban-anh-trai-minh-nhu-vay-ho-co-biet-khong.html.]
La Tiếu tuyết rơi ngày một dày, : "Nếu hết thì tớ đây. Cậu xem tuyết rơi kìa, cẩn thận lát nữa về nhà đấy."
Trương Hiểu thấy La Tiếu , liền chạy theo vài bước: "Tớ nãy giờ, cảm giác như đang chuyện của khác ."
La Tiếu dừng Trương Hiểu: "Chẳng lẽ đây là chuyện của khác ? Có liên quan gì đến tớ? Tại Triệu Giai Ngưng phạm bắt tớ chịu trách nhiệm? Cậu là đầu óc vấn đề đấy chứ?" Nói cô đưa tay chỉ đầu .
Nói xong, cô . Trương Hiểu tại chỗ, miệng há hốc nên lời, ngờ La Tiếu chuyện khách sáo như .
đề nghị của cô thật cũng khá . Dù bây giờ ở xã Triều Dương và khu tập thể bộ đội đều nhà họ La và nhà họ Trương định hôn ước từ nhỏ. Mình cũng là vì cho cô thôi, cô hiểu nhỉ?
Tuyết rơi ngày một dày, chẳng mấy chốc phủ trắng mặt đất. Bóng dáng La Tiếu nhanh chóng khuất xa.
Buổi trưa, La Tiếu lẩu cay, dùng lò nướng để nướng bánh. Thạch Đầu sân ngửi thấy mùi thơm, liền la lên: "Chị ơi, chị món gì mà thơm thế?"
La Tiếu : "Tuyết rơi nên ăn chút lẩu cay cho nóng."
Lục Nghị Thần thật sự khâm phục La Tiếu, trong đầu cô bao nhiêu ý tưởng, món ăn đa dạng mà món nào cũng đặc biệt ngon.
Đang ăn cơm thì tiếng gọi bên ngoài. Ra xem thì thấy là đưa thư: "Thư bảo đảm của La Tiếu."
La Tiếu : "Cảm ơn chú, trời tuyết thế đường khó , vất vả cho chú quá!"
Người đưa thư : "Không vất vả, vì nhân dân phục vụ mà."
Thấy cô gái nhỏ chuyện dễ hơn khác, ông còn thêm: "Khu đa đều là công nhân và cán bộ nhà nước, sợ sáng chiều ai ở nhà nên mới chọn giờ ."
La Tiếu thấy cả hai phong đều là thư bảo đảm, ký nhận xong cảm ơn mới nhà.
Cô cũng màng ăn cơm, vội vàng bóc thư . Nhìn thấy nội dung bên trong, cô liền mỉm . Thật ngờ bộ truyện ngắn đó duyệt, còn trả nhuận bút sáu đồng một nghìn chữ, đúng là một niềm vui bất ngờ.