Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 303: Ai mà chẳng có lúc cần người khác giúp đỡ

Cập nhật lúc: 2025-11-15 05:17:51
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Trương Siêu lạnh mặt : “Em bậy bạ gì đấy? Chuyện thể là thật . Đừng là La Tiếu mới nhận về nhà họ La, mà ngay cả đây nhà họ La cũng từng nhắc chuyện hôn ước. Chắc chắn chỉ coi đó là lời đùa. Hơn nữa, bây giờ là thời đại nào mà còn coi trọng mấy chuyện đó.”

 

Trương Hiểu : “Hừ, thèm với nữa, thật là vô vị.”

 

La Tiếu và về đến thôn thì trời cũng muộn. Ăn sáng xong, La Tiếu bảo Thạch Đầu ở nhà bài tập, còn thì mang theo bánh ngọt đến chỗ bác sĩ Cao , vì chỉ cần qua cầu là tới.

 

Bác sĩ Cao đang dọn dẹp ở cửa. La Tiếu qua: “Bác sĩ Cao, bác đang bận ạ.”

 

Bác sĩ Cao thẳng dậy, thấy là La Tiếu liền : “Cháu về .”

 

La Tiếu đưa túi bánh ngọt trong tay qua: “Vâng ạ, đây là bánh cháu tự , theo cách bánh trung thu nhưng cháu dùng khuôn bình thường, mang qua cho bác nếm thử.”

 

Bác sĩ Cao : “Vậy thì lão già lộc ăn , cảm ơn cháu nhé. À đúng , đây là mật ong rừng mà chú ba của cháu mấy hôm lên núi lấy , để bác lấy cho cháu một ít về pha nước uống.”

 

La Tiếu đáp: “Bác sĩ Cao cứ giữ uống ạ, cháu khách sáo với bác . Lần cháu núi cũng gặp một tổ ong, thu ít, cháu dối bác .”

 

Bác sĩ Cao thấy La Tiếu giống như đang dối: “Được , cháu thì bác chia cho nữa. Con gái uống nhiều mật ong một chút .”

 

La Tiếu : “Cháu nhớ ạ. Bác cứ việc , cháu qua nhà bà Lâm một chuyến.”

 

Bác sĩ Cao theo bóng La Tiếu xa: “Một đứa trẻ thế , ai!”

 

Khi La Tiếu đến nhà bà Lâm ở đầu thôn, cảnh trong sân thì thấy bà Lâm nấu cơm xong, lẽ nhà chăm sóc ông lão, cơm vẫn còn để bếp ngoài sân.

 

Đang định gọi thì cô thấy cháo bếp loãng như nước, còn bánh ngô thì gần như rau nhiều hơn bột. La Tiếu trong lòng chút khó chịu.

 

Đây cũng là nhà con trai con gái, cho dù con trai còn, nhưng vẫn còn hai cô con gái. Vậy mà cuộc sống khó khăn đến thế. Có lẽ họ cũng nỗi khổ riêng, nhưng bỏ mặc hai ông bà già ở quê mà về thăm, thật thể hiểu nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-303-ai-ma-chang-co-luc-can-nguoi-khac-giup-do.html.]

 

La Tiếu lặng lẽ lùi ngoài, tìm một chỗ an , lấy từ trong gian hơn mười cân bột ngô, hai con cá khô tự từ , cộng thêm túi bánh ngọt mang đến hôm nay.

 

Cuối cùng, cô còn chuẩn thêm hai mươi đồng tiền. Cô nếu cho nhiều quá, e rằng bà Lâm cũng sẽ nhận. Lúc cô mới sân: “Bà Lâm nhà ạ?”

 

Bà Lâm đang đỡ ông lão ngoài chuẩn ăn cơm thì gọi trong sân: “Có, đây, chờ một lát.”

 

Bà Lâm ngoài, thấy là La Tiếu liền : “Là La Tiếu , mai là chủ nhật cháu?”

 

La Tiếu đáp: “Vâng ạ, mai nghỉ, cháu về dọn dẹp mảnh đất phần trăm một chút, ghé qua thăm ông bà. Ông Lâm hồi phục thế nào ạ?”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Bà Lâm : “Cũng tạm , dìu một chút là ngoài .”

 

La Tiếu đặt đồ xuống, lên giúp đỡ dìu ông lão qua.

 

Bà Lâm thấy đồ đạc đặt bếp, chút khó xử : “La Tiếu, cái … cái cháu mang đồ đến nữa ?”

 

La Tiếu đỡ ông Lâm xuống xong mới : “Bà Lâm ơi, bây-giờ ông Lâm cần ăn uống hơn mới hồi phục , bà đừng từ chối cháu nữa. Đây là trong khả năng của cháu thôi, bà đừng khách sáo với cháu.

 

Ngày mai thu hoạch khoai tây và khoai lang, cháu sẽ mang thêm qua cho ông bà. Năm nay khoai tây, khoai lang mảnh đất phần trăm của cháu mùa, một cháu cũng ăn hết nhiều như , vứt thì tiếc lắm.”

 

Bà Lâm La Tiếu xong, vành mắt lập tức đỏ hoe. Trong lòng bà thầm nghĩ, ai lương thực nhiều đến mức ăn hết chứ, đây rõ ràng là La Tiếu tìm cớ để giúp đỡ họ.

 

Nghĩ đến hai cô con gái của , bà Lâm thở dài một , ông lão xuống: “Ngày mai, bà sẽ qua giúp cháu đào, cái cháu từ chối nhé, chúng thật sự phiền cháu quá nhiều .”

 

La Tiếu : “Bà đừng , ai mà chẳng lúc cần khác giúp đỡ. Thức ăn là do cháu tự , mang một ít qua cho ông bà nếm thử. Thôi, bà và ông Lâm mau ăn cơm , lát nữa sẽ nguội mất.”

 

Bà Lâm : “Không thêm chút nữa ?”

 

 

Loading...