Cho nên hiện tại cứu con gái chỉ còn con đường cầu xin La Tiếu . Cô là một bé gái mồ côi nếu vững ở cái thôn , bản cô cũng lượng sức.
Không ngờ, chính ông cũng quá ngây thơ. Ban ngày những cán bộ công xã vì dám quản chuyện ? Nghĩ , đó là chuyện mà một bé gái mồ côi thể ?
Thấy nhà La Tiếu tắt đèn, Trương Đông Trạch chút rút lui: “Cha, là sáng mai chúng đến . Bây giờ tối om, trong thôn bàn tán.”
Trương Đức Chính : “Không , ngày mai thì chậm . Sáng mai La Tiếu cần thiết đến công xã giờ việc của đồn công an. Chỉ cần nó truy cứu trách nhiệm thì chuyện sẽ dễ . Đi gõ cửa!”
Những theo họ ngày càng đông, nhỏ giọng : “Bí thư chi bộ, như là quá ức h.i.ế.p . Nửa đêm hai cha con họ tới tìm La Tiếu, đây là hỏng thanh danh nhà ?
Vì con gái mà như là quá ức h.i.ế.p khác .”
Lục Nghị Thần ở trong sân nhà vẫn luôn ngóng động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy bên ngoài cách nhà xa, lúc mới mở cửa sân về phía nhà đội trưởng đại đội.
Tại mương nhà họ Vương, Vương Xuân Ni giường đất thở ngắn than dài. Bà lão nhà họ Vương : “Thật sự yên lòng, sáng mai về xem . Chuyện xảy , trốn tránh là cách.
Ai bảo các nuôi con gái ích kỷ hẹp hòi như . Sáng mai bảo con đưa con về, cô nương chịu tội lớn như các con thể chút biểu hiện gì. Đó còn là ?”
Vương Xuân Ni gật đầu: “Con . Sáng mai con sẽ về, chuẩn một ít đồ bổ mang qua, cố gắng những lời với , cầu xin thông cảm.”
Bà lão nhà họ Vương tiếp tục may đế giày tay: “Thế là đúng . Đức Chính là bí thư chi bộ, cũng thể dùng quyền áp . Dù Xảo Diễm sai quá .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-214-sot-ruot-cau-nguoi.html.]
Mắt Vương Xuân Ni từ lúc nào bắt đầu rơi lệ, thút thít : “Mẹ, con chính là sợ sáng mai mở mắt, tin tức là Xảo Diễm giữ , điều đó lấy mạng con.”
Bà lão nhà họ Vương thở dài một , lau nước mắt ở khóe mắt, vỗ vai con gái: “Mẹ cũng sợ, nhưng sợ thì ích gì. Con bé nó sống cuộc sống , cứ cái chuyện độc ác . Chúng là dân thường thì thể gì.
Con gái, con nghĩ thoáng một chút. Đức Chính sẽ xử lý ? Mẹ nghĩ cô bé hẳn cũng là thông tình đạt lý, ngày mai già cùng con một chuyến.
Chúng xin cô bé tử tế, cố gắng cô bé mở lời tha cho Xảo Diễm. Mẹ nghĩ giáo huấn , nó cũng thể sửa cái tính ai ưa .”
Tại thôn Thanh Sơn, mặc cho Trương Đông Trạch gõ cửa thế nào, đều mở cửa.
Cuối cùng bí thư chi bộ cũng sốt ruột, tự đưa tay đập cửa lớn ầm ầm, hướng trong hô: “La Tiếu, cô thấy. Cô mở cửa , coi như chú cầu xin cô.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
La Tiếu ở trong gian may xong chăn nệm, lúc mới khỏi gian.
Mở cửa phòng sân: “Bí thư chi bộ, chuyện gì, chú cứ . Cháu là một cô gái, nửa đêm , thật sự tiện mở cửa cho các chú.”
Trương Đức Chính tức giận siết chặt nắm tay. Ông thất thố, những xã viên đang xem náo nhiệt ở xa e rằng thấy rõ ràng, hỏng hình tượng mà ông vất vả xây dựng bấy lâu nay.
hiện tại ở mái hiên, thể cúi đầu, ông chỉ thể kiềm chế tính tình : “Chú chuyện về việc của Xảo Diễm với cô.”
Trong lòng nghĩ: “Mày đợi đấy cho lão tử! Xong chuyện , xem tao thu thập mày như thế nào. Muốn sống yên trong thôn, mày mơ .”