Kể từ khi mất hơn nửa năm nay, bé sống như một đứa trẻ hoang, đến nhà nào cũng chào đón, lúc nào cũng sắc mặt khác mà sống.
Còn , sẽ sống cùng Lục và chị La Tiếu, còn là một sự tồn tại ghét bỏ nữa. Chị La Tiếu khai giảng sẽ cho học.
La Tiếu phát hiện sự khác thường của Thạch Đầu, nhẹ nhàng : “Thạch Đầu, lau khô nước mắt . Nước mắt hôm nay coi như là lời từ biệt với quá khứ, sống thật vui vẻ, hạnh phúc nhé.”
Thạch Đầu nghẹn ngào trả lời: “Vâng ạ.”
Cô đặt bát cơm lên một chiếc ghế thấp hơn mép giường đất một chút để bé tiện lấy, quá vất vả: “Thạch Đầu, chúng thiếu ăn , ăn thật no, ?”
Thạch Đầu gật đầu, trong lòng thầm thề, tương lai nhất định sẽ báo đáp thật cho chị La Tiếu và Lục.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Ăn cơm xong, Lục Nghị Thần dặn dò Thạch Đầu vài câu, đó chuẩn cho một ấm nước ấm. Cái ống tre trở thành cốc uống nước của Thạch Đầu.
Lục Nghị Thần hôm nay nghỉ ngơi, giải quyết dứt điểm chuyện của Thạch Đầu. Một là lấy bản thỏa thuận ly hôn của Thạch Đầu, hai là giấy chứng nhận giám hộ ở làng đến đồn công an đổi thông tin.
Ngôi nhà cũ của cha Thạch Đầu nhà họ Tôn chiếm dụng. La Tiếu cũng dặn dò, quần áo, chăn đệm của Thạch Đầu đều bỏ , để cho nhà họ Tôn.
Tối qua, La Tiếu thức suốt đêm trong gian để may cho Thạch Đầu hai bộ quần áo giặt. Giày thì tốn công hơn, cô sẵn đế giày, nghĩ rằng thời gian sẽ dùng quần áo cũ để đế, phơi khô dùng tạm.
Làm đế giày là việc cô thể , lát nữa chợ xem bán . Bây giờ thị trường loại đế nhựa, nếu cũng chỉ là đế lốp xe.
Dù giày là sở trường của cô. Lý thuyết thì , nhưng thực hành thì . Nguyên chủ lúc ở nông trường cũng những việc , mặc quần áo cũ của các chị nhà họ La.
Kiếp cô càng tiếp xúc với những việc , nên vẫn tìm để học hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-138-khieu-khich.html.]
Viên Duy Thành giúp La Tiếu thu dọn bát đĩa về sân nhà , lúc mới : “Cháu thật sự suy xét việc cùng chú về Kinh Thị ?”
La Tiếu : “Cháu bây giờ . Cuối năm nay cháu sẽ lên cấp ba, sẽ cố gắng thi đỗ Đại học Bắc Kinh. Cháu thể tự chăm sóc cho .”
Trong lúc chuyện, cô rửa sạch bát đĩa. Hôm qua khi mang cơm cho Thạch Đầu, cô tiện thể mua thêm ít bát đĩa, thìa đũa về, cuối cùng cũng cất những món đồ cổ của gian.
Ở vườn , cô hái cho Viên Duy Thành một giỏ dưa lê, đều là những quả chín tám, chín phần, đợi về đến kinh thành là ăn. Cô còn hái cho ít cà chua và dưa chuột để ăn dọc đường.
La Tiếu đặt vé tàu chiều nay nên hái rau, chỉ hái những loại dưa quả . Chắc chắn sẽ ngon hơn ngoài chợ, còn cho sức khỏe thì còn xem xét.
Cô đoán dù cũng chỉ là nhỏ, nhưng về hương vị thì La Tiếu vô cùng tự tin.
Khi La Tiếu và Viên Duy Thành bờ sông, đến gần hỏi: “Đây là chuẩn ?”
Viên Duy Thành lấy từ trong xe một túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, chia cho các dân làng đang xúm : “Sau La Tiếu nhờ chiếu cố nhiều hơn.”
“Ăn của , nể ”, ai nấy đều gật đầu đồng ý.
Có một cô gái trong làng đến hỏi La Tiếu: “Anh thật sự là chú út của ?”
La Tiếu : “Ừ, là chú út của tớ.”
lúc , Cao Tố Hoa lớn tiếng : “Nghe mà xem, còn chú út nữa chứ. Mày đến cha ruột của ở còn , lòi chú út?”