Bí thư chi bộ của thôn, Trương Đức Chính, bắt đầu sốt ruột. Nếu cứ để hai đây, chắc chắn sẽ xảy chuyện. Họ thương khi đang giúp em trai ông việc, nếu mệnh hệ gì thì phiền toái to.
Thế là ông vội gọi đến trại chăn nuôi dắt xe la , vì la chạy nhanh hơn trâu.
Đội trưởng đến gần : “Bí thư, ông giữ một chìa khóa dự phòng của trạm y tế ? Mau lấy t.h.u.ố.c cầm m.á.u cho Cao Thuận Nghĩa , nếu e là đến trạm xá công xã thì m.á.u cũng chảy cạn mất .”
Bí thư đáp: “Chìa khóa thì , luôn mang theo đây, nhưng trong làng ngoài bác sĩ Cao thì ai dùng mấy thứ đó .”
Lần bí thư thật sự luống cuống, chỉ sợ hai họ xảy chuyện đổ vạ lên đầu em trai .
Đội trưởng Cao Giải Phóng : “Để La Tiếu , con bé một chút, đây từng theo học một vị bác sĩ giỏi mấy năm, cầm m.á.u chắc thành vấn đề.”
Thực , Cao Giải Phóng cũng sợ Cao Thuận Nghĩa mệnh hệ gì, cả làng một phen náo loạn.
Bí thư chi bộ Trương Đức Chính liếc La Tiếu đang trong đám đông, : “Nó còn nhỏ thế, ? Đừng liều.”
Đội trưởng : “Được thì bây giờ cũng thử thôi, nếu đợi đến trạm xá thì qua khỏi . Xe la còn tới, chúng nhanh lên.”
Đội trưởng La Tiếu với ánh mắt phần áy náy. Đứa bé vốn sống kín đáo, nó bụng nhắc nhở, mà bây giờ ông đẩy nó mặt .
Bí thư chi bộ Trương Đức Chính với tâm trạng phức tạp với La Tiếu: “Cháu theo , xem cần những gì thì tự lấy nhé.”
Trạm y tế ở ngay bên cạnh. La Tiếu cũng bác sĩ Cao của trạm hôm nay nhà. Việc liên quan đến tính mạng con , cô cũng so đo với đội trưởng.
Cô nhanh chóng theo trong, lấy những dụng cụ cần thiết hô lớn: “Phiền nhà nào tiện thì cho xin một chậu nước ấm và một chiếc khăn sạch ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-100-cuu-nguoi-quan-trong.html.]
Một nhà gần đó thấy liền vội vàng chuẩn và mang tới. Mọi thấy sắc mặt trắng bệch của Cao Thuận Nghĩa, ai cũng sợ ông xảy chuyện.
La Tiếu thành thạo rửa sạch vết thương, bôi thuốc, băng bó. Thao tác của cô khiến trong làng ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.
Kiếp , khi còn học, La Tiếu tham gia vài khóa huấn luyện kiến thức sơ cứu khẩn cấp, cộng thêm ký ức của nguyên chủ, hơn nữa cô cũng từng việc một ở thành phố nên hề tỏ hoảng loạn.
Khi La Tiếu gần xử lý xong thì xe la cũng tới.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Sau khi băng bó xong cho Cao Thuận Nghĩa, cô tiện thể kiểm tra cho Kiều Tùng Sơn, phát hiện chân trái của ông gãy.
Sợ các xã viên cách xử lý, La Tiếu còn nhờ tìm hai thanh gỗ để nẹp tạm cái chân gãy của ông , mới để cẩn thận đưa ông lên xe.
Nhìn chiếc xe la xa dần, vẻ mặt ai nấy trong làng đều nặng nề.
Thấy còn việc gì, La Tiếu thu dọn đồ đạc tay đưa cho đội trưởng, đó định về nhà.
Đội trưởng Cao Giải Phóng chút ngượng ngùng : “La Tiếu, chuyện hôm nay là chú với cháu. Thật sự là vì tình hình của Cao Thuận Nghĩa quá nguy cấp nên chú kịp bàn bạc với cháu.”
La Tiếu mỉm : “Không chú, cứu quan trọng hơn ạ.”
Một dân làng phía cuộc đối thoại, bàn tán: “La Tiếu đơn giản nha, còn cầm máu, băng bó nữa. Nhìn động tác thành thạo, thua gì bác sĩ Cao.”
“May mà La Tiếu giúp cầm máu, các thấy mặt Cao Thuận Nghĩa trắng bệch ? Lúc khiêng từ nhà Trương Đức Cương , mặt đất là máu.”
“Chứ mà gặp cảnh chắc sợ c.h.ế.t khiếp. Cô bé La Tiếu gan cẩn thận, hôm nay đúng là giúp một việc lớn.”