Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ - Chương 397

Cập nhật lúc: 2025-03-19 21:49:00
Lượt xem: 17

Tại sao Bạch San San lại ở cùng Chu Hữu Tường rồi?

Năm nay Bạch San San hai mươi mốt tuổi, Chu Hữu Tường ít nhất cũng ba mươi hai tuổi, hơn nữa Chu Hữu Tường còn có hai đứa con trai, sao Bạch San San lại ở cùng Chu Hữu Tường?

Chẳng lẽ Bạch San San không tìm được người tốt hơn, chỉ đành đi theo người như Chu Hữu Tường?

Nghĩ đến bản thân trẻ tuổi đẹp trai mà lại thua một người đàn ông già hai con, trong lòng Lập Nhiên bỗng chốc tức giận và không cam tâm, nếu Bạch San San có thể an phận ở quê nhà anh ta, đợi qua năm anh ta quay về thì bọn họ có thể kết hôn rồi.

Tuy hiện tại anh ta và Lê Thục quen nhau, Lê Thục cũng rất yêu anh ta, nhưng dù sao Lê Thục cũng là tiểu thư được nuông chiều từ bé, tính cách cũng rất kỳ lạ, không giống Bạch San San "tri thứ hiểu lễ nghĩa", hơn nữa cha mẹ Lê Thục gây nhiều cả trở, đối xử với Lập Nhiên như anh ta ở rể vậy, cứ thích khua chân múa tay chỉ đạo, khiến Lập Nhiên cảm thấy rất tù túng.

Lập Nhiên thường xuyên nhớ đến cảnh tượng bản thân và Bạch San San khi còn quen nhau, bọn họ cùng nhau thảo luận về sách, có vô số lần suy nghĩ bất ngờ giống nhau, khiến Lập Nhiên cảm thấy Bạch San San giống như tri kỷ trong tâm hồn của anh ta vậy, ở cùng Lê Thư thì tuy có lúc rất vui, nhưng đa phần đều trống rỗng về tâm hồn.

Nhưng hiện tại lại để anh ta biết bản thân trở thành bại tướng dưới tay của một tên đàn ông già, trong lòng anh ta sao mà tốt được chứ? Phỏng chừng một ngày một đêm không ngủ, nghĩ xem rốt cuộc bản thân kém chỗ nào!

Còn Bạch San San thì khoác tay Chu Hữu Tường, kiêu ngạo đi về phía trước, Chu Hữu tường bị Long Quyên vứt bỏ, lúc cô ta và Chu Hữu Tường quen nhau, Long Quyên đã ly hôn với Chu Hữu Tường rồi, vì vậy Chu Hữu Tường không phải ngoại tình, mà cô ta cũng không phải kẻ thứ ba, bọn họ là quan hệ đường đường chính chính, mà bây giờ đã đăng ký kết hôn rồi, quan hệ quang minh chính đại, đương nhiên cô ta muốn khoe khoang chuyện yêu đương, khiến Lập Nhiên tức chết.

Nếu thật sự so sánh, địa vị thân phận của Lê Thục kia cũng chưa chắc trên cô ta, tuy cha mẹ Lê Thục rất lợi hại, nhưng lợi hại thế nào thì có lợi bằng anh ba của cô ta không?

Có khi ngay cả một ngón tay của anh cả cô ta cũng chẳng bằng, sao có thể so được với anh ba cô ta chứ?

Mà đa số đàn ông, đối xử với vợ sau rất tốt, có thể là vì sợ lại bị bỏ rơi lần nữa, có thể là đã có kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân trước, nên Chu Hữu Tường đối xử với Bạch San San thật sự là cưng chiều cực độ.

Bạch San San trẻ tuổi xinh đẹp, lại thêm còn có anh ba lợi hại, Chu Hữu Tường cũng không dám làm bậy, vì vậy đối xử với Bạch San San rất tốt.

Chỉ có thể nói có vài người tốt số, rõ ràng người không xuất sắc gì, nhưng lại khiến rất nhiều người ngưỡng mộ.

Đương nhiên, trên đời này cũng sẽ có vài người tốt số khiến người ta ngưỡng mộ, mà đại đa số mọi người chỉ dựa vào cố gắng của bản thân, mới có thể có được thứ và hạnh phúc mà mình mong muốn.

"Anh Chu, hôm nay em muốn ăn sườn kho với canh cá nấu dưa chua, anh làm cho em đi." Bạch San San lắc tay Chu Hữu Tường, nũng nịu nói.

"Được, chúng ta đi chợ mua." Chu Hữu Tường cũng không chần chừ gì, lập tức đồng ý.

Bạch San San mang thai năm tháng rồi, là lúc cần phải bổ sung dinh dưỡng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/chuong-397.html.]

Tuy một nửa tiền lương anh ta phải đưa cho vợ cũ, dùng làm phí nuôi dưỡng cho hai đứa con, còn phải gửi một ít tiền sinh hoạt về quê nhà, nhưng anh ta còn một nửa tiền lương, đủ chi trả cuộc sống bọn họ, bình thường Bạch San San mua đồ gì tốt cũng đều dùng tiền của bản thân của cô ta, bởi vì những thứ đồ đó không phải là thứ mà Chu Hữu Tường có thể mua được.

Mà Bạch San San cũng không phải kiểu con gái cả người bắt đàn ông mua cái này mua cái kia, cái cô ta cần là quan tâm săn sóc cô ta, giữa quà cáp và sự quan tâm chăm sóc hầu hạ nhìn thấy được chạm vào được, thì Bạch San San vẫn sẽ chọn chăm sóc và hầu hạ, cô ta không muốn vì chút quà kia mà khiến bản thân trở thành người phải chăm sóc người khác.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng mười hai, Trình Tuyết Dương xây "trường cấp ba An Cư" cũng đã gần xong rồi, đoàn đội giáo viên đã thành lập xong, mấy năm gần đây, sinh viên tốt nghiệp học viện sư phạm rất nhiều, người cần tìm việc cũng nhiều, vì vậy tìm giáo viên cũng khá dễ dàng.

Nhưng Trình Tuyết Dương cũng không muốn toàn bộ đều là giáo viên mới, dù sao người mới không có kinh nghiệm, để bọn họ trực tiếp dẫn dắt học sinh cấp ba, có thể một sinh viên đại học cũng không làm được, vì vậy tuyển dụng hai phần ba là giáo viên có kinh nghiệm lâu năm phối hợp với một phần ba là giáo viên mới, dần dần dẫn dắt nuôi dưỡng giáo viên mới, đợi giáo viên mới có thể độc lập rồi có thể lại tuyển tiếp giao viên mới.

Nhóm giáo viên đã đủ rồi, tiếp theo là học sinh, bình thường học sinh đều tuyển sinh mới vào ngày một tháng chín, nhưng năm sau "trường cấp ba An Cu" khai giảng rồi, vì vậy bây giờ phải chiêu sinh.

Bây giờ đi đâu chiêu sinh đây?

Vậy thì chỉ có thể để cấp dưới dán tờ rơi "trường cấp ba An Cư" ở khắp nơi, chiêu sinh học sinh chuyển trường và học sinh thi đại học năm ngoái vẫn chưa học lại, hơn nữa nếu đăng ký nhập học thành công, cũng sẽ có học bổng và trợ cấp sinh hoạt.

Trình Tuyết Dương xây trường cấp một, cấp hai, cấp ba ở thôn An Cư, không phải để lấy lợi nhuận, bà ấy chỉ muốn cho càng nhiều đứa trẻ có thể được đến trường, có thể được học tri thức, sản nghiệp nhà họ Trình và nhà họ Quý còn nhiều mà, cũng không cần phải dựa vào lợi nhuận từ trường học.

Lý Trình Trình không muốn người khác nhìn cô với ánh mắt khác thường, vì vậy cô lập tức xin chuyển trường.

Chuyển đến "trường cấp ba An Cư", mấy tháng sau này đi học trong thôn mình, như vậy không cần phải tốn thời gian trong việc đi lại.

Trước khi thành công chuyển trường thì Tết Nguyên Đán đã đến, chủ nhiệm lớp bảo mọi người mang ít hạt dưa, đồ ăn vặt đến lớp mở một bữa tiệc trà nhỏ, muốn gắn kết quan hệ giữa các học sinh với nhau.

Mọi người đều kéo bàn ra, chừa trống vị trí chính giữa để mọi người biểu diễn tiết mục chung.

Bạn cùng bàn Doãn Hiểu Oánh của Lý Trình Trình mỉm cười nhìn Lý Trình Trình lên tiếng nói: "Bạn Lý Trình Trình, học sinh nông thôn các cô chắc không có cơ hội tiếp xúc với nghệ thuật nhỉ? Cũng không biết cô muốn biểu diễn tài nghệ gì cho mọi người đây? Là biểu diễn cấy mạ hay là biểu diễn cắt lúa thế?"

Lý Trình Trình nghe thấy lời của Doãn Hiểu Oánh, chỉ cảm thấy cạn lời, định kiến của cô ta với nông thôn không phải là quá lớn rồi đấy chứ? Tuy người nông thôn không có cơ hội tiếp xúc nghệ thuật, nhưng vẫn có người biết hát biết khiêu vũ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì thế Lý Trình Trình giơ tay lên: "Thầy Lâm, bạn Doãn Hiểu Oánh xem thường học sinh nông thôn chúng tôi, vì vậy có thể để tôi biểu diễn được không? Tôi muốn khiến bạn Doãn Hiểu Oánh biết, nông thôn chúng tôi dù điều kiện kém hơn, nhưng người nông thôn chắc chắn không kém."

Hơn nữa cô còn xây dựng thư viện rộng lớn đồ sộ ở thôn An Cư nữa, bên trong còn mở các lớp nghệ thuật, tin chắc chưa đến hai năm, thôn An Cư cũng không thiếu những đứa trẻ có năng khiếu nghệ thuật.

Lâm Hải gật đầu: "Được, vậy bạn Lý Trình Trình biểu diễn trước đi!"

Lý Trình Trình liếc nhìn Doãn Hiểu Oánh, đứng dậy vòng qua đến khu vực chính giữa phòng học, kiêu ngạo nhìn Doãn Hiểu Oánh: "Tôi biết có rất nhiều bạn học xem thường học sinh nông thôn chúng tôi, vì vậy hôm nay tôi muốn chứng minh với mọi người, nông thôn chúng tôi chỉ là điều kiện kém, nhưng những thứ khác không kém, nhất là về đối nhân xử thế."

Loading...