Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ - Chương 262

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:32:53
Lượt xem: 30

Bây giờ bụng Lý Trình Trình lớn thế rồi, Bạch Đại Sơn không dám lái xe ba bánh, sợ đựng phải bụng cô, vì thế bây giờ Lý Trình Trình ngồi trên xe, anh thì đẩy xe, như thế xe ba bánh sẽ không xóc nảy.

"Được rồi." Bạch Đại Sơn gật đầu."Chỉ cần em không vất vả là được, mà bác sĩ cũng nói rồi, bây giờ em cũng cần vận động thích hợp, như thế có thể làm giảm đau đớn khi sinh con."

Về đến nhà, Lý Trình Trình lấy năm giỏ khoai tây trung đẳng to đùng từ trong sơn động ra, đợi xe bò Bạch Đại Sơn gọi tới kéo hàng, anh với người chủ xe bò chất khoai tây lên đầu xe, Lý Trình Trình nói với chủ xe: "Phiền anh giúp chúng tôi kéo khoai tây này đến trường Trung học Thần Quang, anh đi chậm thôi, đợi chúng tôi, chúng tôi cũng đi cùng."

Sau đó ba người cùng nhau xuất phát Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ở phía trước, chủ xe bò đi phía sau.

Lý Trình Trình đi bộ, cô muốn đợi bao giờ mệt rồi mới ngồi xe ba bánh, lúc không mệt thì đi bộ, như thế tốt cho cả bản thân và đứa bé, kiếp trước y học phát triển như thế mà còn không có cách nào làm giảm rủi ro khi sinh con, huống chi là bây giờ, cô không hy vọng bản thân xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Đến cổng trường Trung học Thần Quang, Lý Trình Trình xuống khỏi xe ba bánh, nhặt túi khoai tây lên, đi đến phòng bảo vệ ở cổng, tìm ông cụ, Bạch Đại Sơn đi theo, đón lấy khoai tây trong tay cô: "Vợ ơi, chuyện này giao cho anh là được rồi, nào có thể để tự em làm?"

"Đây." Đến cổng bảo vệ, Lý Trình Trình duỗi tay gõ ô cửa, nói với ông cụ bên trong: "Ông ơi, chúng cháu đến để quyên góp khoai tây cho trường, có thể phiền ông thông báo với hiệu trưởng giúp bọn cháu được không? Hoặc là lãnh đạo có thể quyết định cũng được, không nhất thiết phải là hiệu trưởng."

Bạch Đại Sơn đặt túi khoai tây lên trước: "Ông ơi, đây là khoai tây nhà cháu trồng được, mời ông nếm thử xem."

"Cảm ơn hai cháu, hai cháu ở ngoài đợi tôi một lát nhé, bây giờ tôi vào trong xem thử giúp hai cháu." Ông cụ nói một tiếng rồi đi vào trong trường.

Một lát sau ông cụ quay lại, mở cổng trường ra, nói với họ: "Tôi đã nói với hiệu trưởng rồi, hiệu trưởng đang đợi hai cháu ở nhà ăn, hai cháu vào thẳng trong đó là được, đi đến đầu cuối của tòa nhà dạy học, từ cánh cửa trước tòa nhà dạy học rẽ phải, đi thẳng về phía trước tới cuối đường là nhà ăn và phòng lấy nước."

"Vâng, cảm ơn ông ạ." Lý Trình Trình cảm ơn xong thì gọi chủ xe bò đi cùng, sau đó ba người cùng nhau vào.

Đến cửa nhà ăn, quả nhiên thấy một người đàn ông mặc quần áo Tôn Trung Sơn màu xám đứng đó, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, vừa thấy họ, trên mặt ông ta đã lộ ra nụ cười: "Đồng chí, là mọi người quyên góp khoai tây cho trường chúng tôi sao? Cảm ơn mọi người quá, năm trăm cân khoai tây này có thể đủ cho học sinh ăn mấy bữa lận."

"Hiệu trưởng, tôi muốn hỏi xem, tôi quyên góp khoai tây cho nhà trường, trường học sẽ phát cho tôi giấy chứng nhận gì đó không? Chứng minh số khoai tây này do tôi quyên góp ấy." Lý Trình Trình không muốn bản thân làm chuyện tốt mà lại bị người khác mại nhận.

Cô đang làm những chuyện này là vì trải sẵn con đường sau này cho bản thân, chứ không phải trải đường cho người khác, cô không muốn công lao của mình thành của người khác, cũng không muốn may áo cưới thay người.

Hiệu trưởng nói: "Bất kể là đồng chí quyên góp vật tư gì cho trường, quyên góp bao nhiêu, phía nhà trường đều sẽ chuẩn bị một tờ chứng nhận quyên góp có con dấu của trường, không thể làm lạnh lòng người tốt được, mọi người nói xem có phải không?"

"Đúng là nên như thế." Lý Trình Trình gật đầu đồng ý, không biết người khác nghĩ thế nào, dù sao cô cũng không muốn chuyện mình làm không ai hay biết, như thế khi gặp cô, mọi người cũng không tôn trọng.

Hiệu trưởng sắp xếp nhân viên công tác trong nhà ăn chuyển khoai tây đi cân, năm giỏ khoai tây lớn tổng cộng năm trăm hai mươi cân, sau khi cân xong, hiệu trưởng nói: "Phiền hai đồng chí theo tôi đến phòng làm việc một chuyến, tôi sẽ làm giấy chứng nhận quyên góp cho đồng chí."

"Được, phiền hiệu trưởng rồi." Lý Trình Trình mỉm cười gật đầu.

Chứng nhận quyên góp cũng giống giấy khen, chính giữa có phù hiệu trường Trung học Thần Quang, bên dưới là bốn chữ "Chứng nhận quyên góp".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/chuong-262.html.]

Bên dưới viết: Kính gửi đồng chí Lý Trình Trình, đồng chí Bạch Đại Sơn, cảm ơn các ngài đã quyên góp năm trăm hai mươi cân khoai tây tươi mới cho trường Trung học Thần Quang, chúng tôi sẽ căn cứ theo ý định quyên góp của các vị, dùng chúng cải thiện bữa ăn cho học sinh. Chúng tôi tỏ lòng kính trọng chân thành với nghĩa cử cao đẹp của hai vị!

Để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc, tôi viết giấy chứng nhận này cho hai vị.

Góc bên phải là trường Trung học Thần Quang, thị trấn Thần Quang, huyện Dương Chi, thành phố Võ Thư.

Ngày 26 tháng 4 năm 1981.

Tên trường và năm bên dưới được đóng mấy con dấu của trường Trung học Thần Quang, đại diện cho tờ giấy chứng nhận quyên góp này thực sự có hiệu lực.

Lý Trình Trình dùng hai tay nhận lấy "Giấy chứng nhận quyên góp" kia rồi sung sướng khôn nguôi: "Cảm ơn hiệu trưởng ạ."

"Là tôi phải cảm ơn hai đồng chí có lòng tốt mới phải, tôi nhất định sẽ để toàn trường biết hành động thiện lương của hai đồng chí trong cuộc họp của trường, cố gắng truyền bá thiện ý này." Hiệu trưởng cười nói.

Ra khỏi trường Trung học Thần Quang, Lý Trình Trình cười hỏi: "Đại Sơn, anh biết tại sao em chỉ quyên góp hơn năm trăm cân khoai tây không?"

Bạch Đại Sơn lắc đầu: "Anh không thông minh như em, anh không biết tại sao em lại muốn làm thế."

"Dù là thời điểm nào đều sẽ có loại người bắt nạt bên dưới, giấu giếm bên trên, ngoài thì nghe lời, trong thì phạm pháp, nếu em quyên góp một lúc cả nghìn cân, hay hai nghìn cân khoai tây, người khác lặng lẽ bán mấy trăm cân hoặc trộm mấy trăm cân về nhà cũng không có ai phát hiện ra, anh nói xem có phải không?" Lý Trình Trình nhướn mày khoe khoang, không phải cô nghĩ xấu cho những người kia mà là trên thế giới này, loại người nào cũng có.

Nhìn Lưu Hương Tú ở thôn An Cư là biết, mấy năm trước, nghiêm khắc như thế mà bà ta còn chuyện gì cũng dám làm, có vài người không tuân thủ nguyên tắc xã hội, không tuân thủ quy tắc sinh tồn, bó tay thôi.

Bạch Đại Sơn nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Đúng là có lý, đồ chúng ta tốn tiền mua, không thể để người khác chiếm lợi."

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn mới đi chưa lâu, hiệu trưởng tay viết "thư cảm ơn" dán vào bảng thông báo trong trường để giáo viên và học sinh toàn trường đều biết Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn quyên góp năm trăm hai mươi cân khoai tây, thêm món ăn cho mọi người.

Năm trăm hai mươi cân khoai tây nhìn thì không mất bao nhiêu tiền nhưng là hơn một tháng lương của rất nhiều người, là thu nhập vài tháng của nông dân, vì thế đám khoai tây này khó có được thế nào, mọi người đều hiểu rõ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Đại Sơn đưa tiền làm việc cho chủ xe bò để người ta đi trước, hơn một năm trở lại đây, chủ xe bò của mấy thôn xung quanh thôn An Cư không ít lần theo họ kiếm tiền, bây giờ mấy người đó đều trong trạng thái hễ gọi là đến.

Bởi vì thanh toán theo số lần kéo hàng nên mọi người làm việc cực kỳ tích cực, hoàn toàn không cần Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn lo lắng.

***

Nhà của Ngô Tú Châu.

Con gái lớn của Ngô Tú Châu là Trịnh Thục Phân dẫn theo con gái Vương Tiểu Quyên và cháu ngoại Mai Nhu qua.

Loading...