Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ - Chương 258

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:32:45
Lượt xem: 43

Hơn nữa anh ta cũng sẽ không cần chăm sóc cho phụ nữ có thai, đến khi đứa nhỏ chào đời, anh ta lại càng không cần chăm sóc, nhỡ lúc đó lại xảy ra vấn đề gì. Vì vậy tốt nhất vẫn nên để cho Hoàng Dĩ Đồng về nhà mẹ đẻ.

Nhưng anh ta không hiểu những khúc mắc liên quan.

Vì thế Chu Phi Dực trực tiếp gật đầu đồng ý: "Vâng, vậy làm phiền cha mẹ chăm sóc Dĩ Đồng. Chờ mẹ con xuất viện, con nhất định đến nhà cảm ơn."

Mẹ Hoàng vui mừng không thôi, quay đầu lại nhìn Hoàng Dĩ Đồng, kiêu ngạo nháy mắt với cô ta, ý tứ đó như muốn nói, nhìn này, mẹ lợi hại không!

Sau khi ăn xong, Chu Phi Dực đưa Hoàng Dĩ Hân đến trường học, sau đó anh ta đi bệnh viện. Mẹ Hoàng bảo cha Hoàng dẫn theo hai đứa con trai đi tìm trưởng thôn phân chia đất, nếu không đủ họ sẽ bỏ tiền mua thêm một ít. Nhà bọn họ tổng cộng có bốn đứa con, đứa lớn nhất và đứa nhỏ nhất đều là con gái, ở giữa là hai đứa con trai. Hai đứa con trai vẫn chưa có bạn gái, nhưng phải chuẩn bị nhà ở, nếu không sẽ khó mà tìm được vợ.

Buổi sáng lúc giới thiệu đối tượng cho Mai Nhu, bà ta hoàn toàn không hề nghĩ đến hai đứa con trai nhà mình. Bởi vì bà ta chướng mắt với Mai Nhu, chưa nói đến nhan sắc không đẹp mà đã thấy cái thái độ nhỏ mọn rồi. Nếu Hoàng Văn Đống để ý vậy cũng chẳng tới lượt bà ta nhọc lòng đến làm gì.

Hoàng Dĩ Đồng rất vui khi thấy cả nhà đều đồng ý mua đất và xây nhà cho cô ta. Sau nhiều năm trải qua sự giày vò trong hôn nhân, bây giờ cô ta thà ở nhà mẹ đẻ còn hơn là về nhà chồng. Bởi vì cha mẹ chồng sẽ không bao giờ đối xử với con dâu như con gái ruột được, bọn họ chỉ biết chờ con dâu đến hầu hạ, chứ tuyệt đối sẽ không giúp đỡ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu như không phải lần đầu tiên cô ta mang thai sinh non, gia đình tìm tới cửa thì bọn họ sẽ không thu liễm lại đâu. Bọn họ ước gì cô ta múc cơm dâng tới tận tay cho họ, nếu có thể đút vào miệng họ thì càng tốt hơn.

Tại ngôi nhà của Hoàng Văn Đống phía sau, Vương Tiểu Quyên và mẹ Hoàng Văn Đống đang nói chuyện rất vui vẻ, Vương Tiểu Quyên mong hôm nay có thể để Mai Nhu ở lại nhà Hoàng Văn Đống, để cô ấy sống cùng Hoàng Văn Đống. Bởi vì cô ta sợ đêm dài lắm mộng.

Nhưng cô ta sẽ không làm như vậy, còn phải xem nhà của Hoàng Văn Đống làm như thế nào, nếu như nhà Hoàng Văn Đống muốn bọn họ kết hôn sớm một chút, vậy nhất định sẽ phải hành động sớm. Họ chỉ ở nhà đợi nhà họ Hoàng tới cửa cầu hôn là được.

Sau khi ăn xong, Vương Tiểu Quyên và Mai Nhu phải đi, Hoàng Văn Đống hết sức lưu luyến.

Mẹ anh ta nói: "Bây giờ vẫn chưa tới lúc bận, con có thể đến nhà Mai Nhu tìm con bé đi, dẫn con bé ra ngoài dạo phố xem phim, mua quần áo, Tiểu Quyên, cháu nói xem thím nói có đúng không?"

Vương Tiểu Quyên liên tục gật đầu: "Đúng ạ, người trẻ tuổi nên ở chung nhiều hơn, như vậy tình cảm mới có thể càng thêm đậm sâu được!"

"Mai Nhu, hôm nay cháu về trước đi, hôm nào thím bảo Văn Đống qua tìm cháu chơi!" Mẹ Hoàng tủm tỉm cười nói.

Mai Nhu gật đầu: "Cháu cảm ơn thím."

Sau khi Vương Tiểu Quyên và Mai Nhu ra ngoài, mẹ Hoàng kéo Hoàng Văn Đống đang mất hồn trở về, bà ta nói: "Văn Đống, con thật sự muốn cưới Mai Nhu này sao?"

"Làm sao vậy ạ? Không được hả mẹ?" Hoàng Văn Đống khó hiểu hỏi: "Mẹ, không phải mẹ rất thích Mai Nhu sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/chuong-258.html.]

"Mẹ cũng chẳng có ấn tượng tốt gì với Mai Nhu này, mẹ chỉ lễ phép và khách sáo thôi. Cái cô Mai Nhu này không có chủ kiến gì cả, toàn bộ đều nghe mẹ nó, mẹ sợ con cưới nó vào cửa, nó dọn sạch nhà chúng ta đi đấy." Mặt mũi của Mai Nhu bình thường, không có chỗ nào hơn người, tính cách cũng không được, quan trọng nhất là cô ấy không có chủ kiến, toàn bộ đều nghe theo Vương Tiểu Quyên, Vương Tiểu Quyên bảo cô ấy làm gì thì cô ấy làm cái đó. Sau này cô ta bảo cô ấy giúp đỡ em trai nhà mẹ đẻ. Chắc chắn cô ấy sẽ không từ chối.

"Không phải việc này rất đơn giản sao? Sau này nhà chúng ta gửi hết tiền vào sổ tiết kiệm, để mẹ giữ. Mỗi tháng chúng con cầm mấy chục đồng tiền lẻ, cuộc sống như vậy không phải tốt hơn à? Nếu Mai Nhu không có chủ kiến, mẹ cô ấy nói gì nghe nấy, vậy thì chúng ta có thể cố gắng sửa lại để cô ấy nghe theo những gì con nói không phải là được rồi sao?" Trong nhà có tiền, lời nói của Hoàng Vân Đống càng thêm hống hách hơn.

Trước đây trong nhà một năm không kiếm được mấy chục đồng, bây giờ một tháng kiếm được phải mấy chục đồng, con số này hoàn toàn không thể so sánh.

Mẹ Hoàng nghe vậy lập tức vui mừng, con trai sẵn sàng giao tiền cho bà ta giữ. Điều đó có nghĩa là trong lòng con trai, bà ta mới là người quan trọng nhất. Có bà ta phụ trách, cho dù Mai Nhu muốn dọn sạch nhà họ Hoàng đi thì cô ấy cũng không dám!

"Văn Đống, vậy con định khi nào thì kết hôn?" Mẹ Hoàng hỏi.

"Không phải mẹ muốn ôm cháu trai từ lâu rồi sao? Tất nhiên là càng nhanh càng tốt chứ!"

"Được, vậy mẹ sẽ đi gặp bác gái của con, xem bà ấy có thể giúp con đi cầu hôn không, hay là mẹ đi tìm bà mai giúp con cầu hôn, để con có thể cưới Mai Nhu càng sớm càng tốt." Tuy Mai Nhu không phải rất tốt, nhưng so với những cô con dâu bậy bạ gì đó thì cũng khá tốt rồi.

Trong thôn có mẹ chồng và con dâu người ta như nước với lửa, ngày nào trong nhà cũng giống như đang đánh trận vậy.

Thà bà ta hỏi cưới Mai Nhu ngốc nghếch và yếu đuối một chút còn hơn là một cô con dâu như vậy.

Sau khi thu thập hết khoai tây trong nhà, đợi đến lúc họp chợ thì Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng nhau đi chợ, muốn nhìn xem có thể gặp được người bán khoai tây làm việc với bọn họ hồi năm ngoái không.

"Thím, cuối cùng thím cũng xuất hiện." Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn vừa đến chợ, người bán khoai tây năm ngoái từ đối diện chạy tới chỗ họ, thở hổn hển nói: "Năm nay các người có cần khoai tây không?"

"Cần ạ." Lý Trình Trình không nói rõ là cô chắc chắn sẽ cần, bởi vì cô muốn xem giá cả của khoai tây trước đã. Năm ngoái khoai tây có giá là tám xu một cân, không biết qua một năm giá tăng lên bao nhiêu nữa.

"Khoai tây tăng giá, năm nay là chín xu một cân, các người còn cần không?" Người bán khoai tây nhìn Lý Trình Trình với vẻ mặt đầy mong đợi, nếu như Lý Trình Trình cần, như vậy năm nay ông ấy lại có thể kiếm được một khoản tiền.

Năm ngoái tám xu một cân, năm nay chín xu một cân, một cân tăng lên một xu, mức độ tăng lên này coi như hợp lý, Lý Trình Trình gật đầu, đồng ý: "Tôi cần, nhưng ông phải đồng ý với tôi, không thể ép giá quá mạnh được, không thể để nông dân trồng trọt thất vọng đau khổ. Ông phải biết rằng, có bọn họ thì ông mới có kiếm được tiền, cho nên ông không thể bạc đãi bọn họ."

Người bán khoai tây gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi cũng xuất thân từ nông dân mà, tôi hiểu nông dân rất vất vả."

"Vậy thì hai ngày sau, chúng ta chờ ở chỗ cũ." Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm giao dịch, người bán khoai hào hứng rời đi, ông ấy phải trở về sắp xếp việc thu khoai nữa.

Mà Lý Trình Trình thì đi dạo ở chợ với Bạch Đại Sơn, lúc này trong chợ bày bán rất nhiều loại mặt hàng, có rất người bán rau dại và măng. Lý Trình Trình nhờ Hạ Vân Lai sắp xếp một người lên núi xuống nông thôn để thu gom rau dại, cũng có thể tiết kiệm thời gian mọi người đi ra ngoài bán. Thế nhưng kết quả là vẫn có người tự mình bày sạp, có vẻ như họ chê giá thu mua của cô tương đối thấp!

Chê thì chê thôi, cô cũng tính theo giá thu mua trên thị trường, không thấp hơn giá thị trường, nhưng cũng chẳng cao hơn giá thị trường. Cô không thể tự mình nâng giá được, đến lúc đó mọi người sẽ có cuộc sống càng khó khăn hơn.

Loading...