Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:11:55
Lượt xem: 58

Bạch Đại Sơn nhìn thấy cái xiên trong tay Lý Trình Trình, anh thấy rất ngạc nhiên nhưng cũng hơi lo lắng, rốt cuộc có chuyện gì mà khiến cô không ngần ngại lộ diện mà sử dụng cái xiên chứ?

Bạch Đại Sơn đi xe ba bánh đến cạnh chiếc xe, anh nhận cái xiên trong tay Lý Trình Trình để cô và mẹ Lăng lên xe. Mẹ Lăng cảm thấy hơi xấu hổ, nếu như buổi chiều mình trở về sớm hơn một chút thì bây giờ sẽ không trở thành bóng đèn giữa Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn rồi.

Nhưng nếu như bà ấy không đi theo bọn họ mà lựa chọn đi bộ về trước thì bà ấy sẽ phải đi bộ suốt hai tiếng trong bóng tối, như vậy thật sự quá nguy hiểm. Cho nên bà ấy vẫn phải ngồi trên xe ba bánh.

Dù đã là cuối tháng tám nhưng đêm nay gió thổi vào người vẫn có cảm giác lạnh buốt, hơn nữa lúc nãy trên xe mẹ Lăng bị khiếp sợ nên hai chân bà ấy vẫn run rẩy đến tận bây giờ. Lý Trình Trình vừa cúi đầu đã phát hiện chiếc liềm bên dưới nhưng cô không hỏi gì cả.

Cô biết thời đại này an ninh không tốt, vừa gặp phải cướp trên xe, Bạch Đại Sơn lại có xe ba bánh, ai cũng biết giá của xe ba bánh, tất nhiên sẽ có người hứng thú với chiếc xe này.

Rất nhanh xe đã chạy vào thôn An Cư, mẹ Lăng đi xuống, bà ấy không để Bạch Đại Sơn đưa đến cửa nhà, trên xe chỉ còn lại Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình. Lý Trình Trình sợ Bạch Đại Sơn hỏi về chuyện cái xiên nên cô vội nói: "Năm nay em dự định sẽ ủng hộ cho sinh viên năm nhất trường y ở dưới quê. Bởi vì hiện tại nhân viên y tế quá ít, người dân gặp khó khăn trong việc khám và chữa bệnh. Vì vậy, em muốn giúp đỡ đất nước đào tạo thêm nhiều nhân viên y tế xuất sắc."

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Vợ quyết định là được rồi!"

Lý Trình Trình là một người có kế hoạch, cô không thể làm chuyện gì vượt quá khả năng của mình được, nếu có quyết định rồi thì chắc cô đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng.

"Ở nông thôn tân sinh viên không nhiều, vì vậy chúng ta cũng không tốn nhiều tiền lắm. Ước tính thu nhập hàng ngày của chúng ta có thể giúp đỡ họ trong vài tháng đấy."

"Cho dù có tiêu nhiều tiền thì cũng không sao, chúng ta vẫn có thể tiếp tục kiếm tiền mà!" Bạch Đại Sơn nhẹ nhàng nói, anh sợ Lý Trình Trình có gánh nặng trong lòng.

Mức thu nhập mỗi ngày của bọn họ rất nhiều, không thể nào sống một cuộc sống khổ cực như trước đây.

Đi tới cửa nhà, Bạch Đại Sơn móc chìa khóa ra mở cửa rồi lái chiếc xe ba bánh đi vào, Lý Trình Trình tiếp tục nói: "Hôm nay em nghe được các sinh viên trong thành phố ở ký túc xá Lăng Nhược Tuyết nói, bây giờ gửi tiền tiết kiệm ở bưu điện có thể làm thành sổ tiết kiệm, để tiền trong cuốn sổ đó. Như vậy sẽ không phải sợ bị người khác trộm mất, coi như có bị người ta lấy đi chăng nữa thì nếu không có hộ khẩu chứng minh người ta sẽ không lấy được tiền. Ngày mai chúng ta dẫn Hiểu Đồng cùng đi làm một cuốn sổ tiết kiệm đi!"

Chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Lý Trình Trình thấy hơi sợ hãi. Nếu như một lúc nào đó vì lý do ngoài ý muốn cô phải rời khỏi đây, nhưng tiền lại để hết trong sơn động của cô, Bạch Đại Sơn sẽ không có tiền, cuộc sống sau này sẽ tiếp tục như thế nào đây?

Cho nên cô quyết định đến bưu điện làm sổ tiết kiệm gửi ngân hàng, sau đó mỗi tháng gửi ba mươi đồng vào sổ tiết kiệm, dựa theo tiêu chuẩn tiền lương của công nhân trong thành phố để tiết kiệm, như vậy sẽ không quá nhiều, sẽ không khiến người khác nghi ngờ bọn họ.

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Được thôi, vậy ngày mai chúng ta đi xem sổ tiết kiệm này rốt cuộc trông như thế nào."

Về đến nhà, Bạch Đại Sơn đun nước nóng cho Lý Trình Trình tắm rửa, dọn dẹp xong xuôi, hai người họ trở về phòng nghỉ ngơi.

Lý Trình Trình tưởng Bạch Đại Sơn đã quên chuyện cái xiên rồi nhưng không ngờ lên giường anh vẫn hỏi: "Cái xiên kia là của nhà sao? Đi xe thôi mà sao cầm cái xiên vậy?"

Lý Trình Trình không trốn tránh, điềm đạm trả lời: "Em gặp phải một người giả vờ bị đụng ngã trước xe, nên em trực tiếp dùng cái xiên dọa cho anh ta chạy, chuyện này có gì khác với chặn đường cướp bóc đâu? Rõ ràng là bản thân anh ta lao ra nằm ở phía trước xe, cũng may kỹ thuật lái xe của tài xế tốt, nhanh chóng đạp phanh dừng xe lại, nếu không thì đã cán qua người rồi, kết quả là anh ta cứ nhất quyết nói là tài xế lái xe đụng mình, yêu cầu tài xế bồi thường tiền cho anh ta, vừa nói ra điều này, mọi người biết anh ta là một tên lừa đảo đòi tiền. Thế nhưng anh ta vẫn gây chuyện không cho xe đi, lãng phí quá nhiều thời gian. Vì vậy em lặng lẽ lấy cái xiên ra giả vờ như bị điên muốn đ.â.m anh ta, sau đó dọa anh ta chạy mất..."

Bạch Đại Sơn ôm lấy Lý Trình Trình, không biết anh rốt cuộc có tin hay không.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Lý Trình Trình tỉnh lại, trong phòng không có bóng dáng của Bạch Đại Sơn, vì vậy cô nhanh chóng rời giường dọn dẹp, chờ sau khi dọn dẹp xong, cô tìm một cái xẻng nhỏ bắt đầu đào hố ở trong phòng.

Cô so sánh kích thước với chiếc hộp mà Bạch Đại Sơn đã đưa cho cô trước đó, sau đó bắt đầu đào. Bây giờ bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, chiếc hộp nhỏ này hoàn toàn không thể chứa nổi nữa. Lý Trình Trình đã không còn dùng chiếc hộp nhỏ này để đựng tiền từ lâu rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi đào xong, cô bỏ bốn con cá đỏ dạ vào hộp nhỏ rồi chôn xuống hố. Dù sao cô cũng là người du hành thời gian, không biết ở thời đại này liệu mình có thể sống yên ổn được hay không.

Có thể một ngày nào đó lại bị lực lượng thần bí mang về hoặc bị đưa đi đến nơi khác. Cô sẽ để lại một ít tài sản cho Bạch Đại Sơn để sau này anh cũng không đến mức phải sống một cuộc sống khổ cực. Mặc dù bảo vật lúc này rất rẻ, chẳng đổi được bao nhiêu nhưng qua vài chục năm nữa thôi, một con cá đỏ dạ lớn trị giá khoảng mười bảy vạn, mười tám vạn, số tiền từ bốn con cá đỏ dạ không chỉ đủ để Bạch Đại Sơn dưỡng lão mà thậm chí còn có thể cho anh sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Đợi Bạch Đại Sơn đi giao phá lấu cho mọi người trở về,"gia đình ba người" chưa ăn sáng mà trực tiếp lên đường đến thị trấn, họ dự định tới thị trấn ăn sáng trước rồi đến bưu điện làm sổ tiết kiệm. Hiện tại trong thị trấn có nhiều người tự kinh doanh hơn trước, đồ ăn cũng ngày càng nhiều, chỉ cần chuẩn bị tiền đầy đủ là có thể ăn từ đầu đường đến cuối đường cũng được. Dùng bữa sáng xong, thời gian không còn nhiều nữa, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đi thẳng đến bưu điện.

Lúc này ngân hàng khuyến khích mọi người đến gửi tiền, cho nên việc đăng ký làm thủ tục sổ tiết kiệm rất thuận lợi và nhanh chóng. Sổ tiết kiệm của Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn gửi ba mươi đồng, của Lý Hiểu Đồng là năm mươi đồng, bởi vì mỗi tháng cấp dưới của Hà Kiến Nghiệp đều đúng giờ gửi năm mươi đồng. Còn có cả tiền thuê nhà mỗi tháng là mấy đồng nữa, cấp dưới cũng gửi tới. Lý Trình Trình có tiền, cô không thể nào lừa tiền của Lý Hiểu Đồng được. Tuy Hà Kiến Nghiệp đã gửi tiền của nhiều tháng, nhưng không thể gửi hết vào một lần nên bắt đầu từ tháng này và cuối mỗi tháng về sau, năm mươi đồng sẽ được gửi vào sổ tiết kiệm của Lý Hiểu Đồng.

Mấy đồng tiền thuê nhà kia cho Hiểu Đồng dùng làm tiền tiêu vặt, tiền mà Hà Kiến Nghiệp đưa thì toàn bộ đều được tiết kiệm, đợi đến khi Lý Hiểu Đồng trưởng thành hoặc là về nhà, cô sẽ trực tiếp giao sổ tiết kiệm cho Lý Hiểu Đồng để cô bé tự giữ.

Làm xong sổ tiết kiệm, ba người cùng nhau đến cửa hàng thực phẩm tươi sống.

Lúc này Hạ Vân Lai vẫn ở bên trong nên chưa có đóng cửa.

"Chị Trình Trình, anh Sơn, hai người đã đến rồi." Hạ Vân Lai thấy bọn họ đến, cậu bé vô cùng vui mừng. Hiện giờ có xe bò giúp bọn họ vận chuyển hàng bán nên Lý Trình Trình rất ít khi tới đây, thỉnh thoảng cô mới tới để thu tiền.

"Vân Lai, hiện giờ trong tiệm làm ăn thế nào rồi?" Lý Trình Trình quan tâm hỏi.

Từ khi có người trả giá cao để thu rau từ nông dân thôn An Cư, Lý Trình Trình đã biết các đối thủ cạnh tranh đang đến, đương nhiên, mỗi một thời đại đều có những người thông minh và có năng lực, cô biết kiếm tiền từ việc bán rau thì người khác cũng biết.

Chỉ có điều vốn đầu tư của người ta lớn hơn cô rất nhiều, như vậy giá bán lẻ tất nhiên thấp hơn, tuy người thành phố có tiền nhưng cũng đâu phải kẻ ngốc đúng không? So sánh một chút là biết giá cả ở đây phải chăng hơn.

Những khách quen cũ tạm thời sẽ không bỏ nơi này, nhưng nếu như những người khác bán không được mà giải phóng mặt bằng, cuộc chiến về giá cả sẽ diễn ra, như vậy thì tất cả khách quen của cô ở đây chắc sẽ chạy hết.

Nếu như người khác thật sự bắt đầu cuộc chiến về giá cả, cô sẽ không hợp tác với người ta nữa, những chuyện nhàm chán như vậy cô sẽ không làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/chuong-178.html.]

Hạ Vân Lai cười nói: "Việc kinh doanh vẫn thuận lợi, chỉ là tốn nhiều thời gian hơn so với trước đây."

Trước đây, buổi sáng cậu ấy chỉ mở cửa trong một tiếng rưỡi là đồ đạc đã bán hết sạch, còn bây giờ phải mất từ hai đến ba tiếng.

Lý Trình Trình gật đầu: "Không sao đâu, tốn nhiều thời gian một chút thôi mà! Dù sao em cứ đóng cửa trước mười một giờ là được, không ảnh hưởng đến công việc buổi chiều của em."

Ở đây Hạ Vân Lai cảm thấy rất dễ chịu, một ngày đi làm từ một đến hai tiếng là có thể nhận được một tháng lương còn người khác phải đi làm cả ngày mới có thể nhận được một tháng lương. Nếu để cậu ấy làm thêm hai giờ nữa mà lên tiếng phàn nàn thì sau này cô sẽ không trọng dụng Hạ Vân Lai nữa.

Với tư cách là một nhân viên, bạn phải hiểu rõ bản thân và vị trí của mình, nếu không bạn sẽ phải tự gây dựng sự nghiệp.

Cũng may bây giờ Hạ Vân Lai không có oán hận.

"Hạ Vân Lai, chị dự định tuyển một người mới đến trông coi cửa hàng." Bởi vì chỉ làm việc có nửa ngày, cho nên mức lương ở đây cô cũng chỉ cho có hai mươi đồng. Người khác không phải Hạ Vân Lai, nếu sau này vì vấn đề làm nhiều giờ hơn mà làm loạn lên với cô thì sao bây giờ?

Cho nên ngay từ đầu nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.

"Hả?" Hạ Vân Lai sửng sốt: "Chị Trình, do em làm gì chưa tốt sao ạ?" Lý Trình Trình lắc đầu: "Không có, mà do thu nhập của cửa hàng thực phẩm tươi sống quá ít, để em ở đây làm việc thật sự rất lãng phí, chị tính cho em giúp chị làm những việc khác, và tất nhiên công việc khác thì tiền lương cũng sẽ khác."

"Được ạ." Hạ Vân Lai gật đầu: "Em nghe theo sự phân phó của chị Trình."

"Bây giờ em sang cửa hàng bên cạnh giúp chị hỏi ông chủ bên đó, xem cửa hàng của ông ấy còn bán không. Nếu vẫn còn, chị sẽ nhận, chỉ cần không quá sáu trăm đồng là được." Lý Trình Trình phất tay với Hạ Vân Lai, bảo cậu ấy nhanh chóng đi qua, sau đó cô lấy ra số tiền kiếm được trong mấy ngày qua, đếm rồi cho vào sơn động cất giữ.

Hiện tại có xe bò chuyên chở rau giúp cô nên cô cũng không cần để ở đây nữa.

Hạ Vân Lai đi tới cửa hàng bên cạnh hỏi: "Ông chủ, cửa hàng này của ông còn bán không?"

Ông chủ xem xét, đây không phải nhân viên cửa hàng thực phẩm tươi sống bên cạnh sao? Ông ta trực tiếp gật đầu: "Còn, tất nhiên là còn."

Hiện giờ ông ta đang bán phá lấu, một ngày kiếm được một đến hai trăm đồng, thu nhập hàng tháng khoảng ba ngàn đến sáu ngàn. Gia đình ông ta lại mua một căn nhà lớn, nếu còn trông coi cửa hàng làm ăn thua lỗ này, đây chẳng phải là vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí tiền bạc sao?

Cho dù ông ta có bán phá lấu ở đây thì cũng không kiếm được nhiều như quầy bán hàng rong, vì người ở xa không muốn đi đến một chỗ xa để mua phá lấu nên tốt nhất là bán hàng rong, thu nhập sẽ được nhiều hơn.

"Cậu đi nói cho bà chủ Lý của các cậu là nếu cô ấy muốn cửa hàng này của tôi, tôi sẽ bán cho cô ấy với giá bốn trăm đồng, tôi sẽ không lấy bất cứ món đồ nào cả, mọi thứ đều để lại cho cô ấy. Hôm nay tôi có thể sang tên cho cô ấy luôn, tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa." Ông chủ kích động nói, bởi vì Lý Trình Trình đã kể cho ông ta nghe về việc kinh doanh phá lấu. Nếu không phải do Lý Trình Trình hào phóng thì ông ta vẫn phải trông coi cái cửa hàng tồi tàn này với khuôn mặt cau có mỗi ngày.

"Được rồi, vậy bây giờ tôi về nói với chị ấy." Hạ Vân Lai gật đầu, vội vàng xoay người trở về, đi tới cửa hàng tươi sống nói với Lý Trình Trình: "Chị Trình, ông chủ cửa hàng bên cạnh nói có thể cho chị cái giá bốn trăm đồng, ông ấy không mang theo những thứ khác, tất cả đều để lại cho chị."

Lý Trình Trình đẩy vai Bạch Đại Sơn một cái: "Anh và Hạ Vân Lai đi xử lý đi, lúc sang tên sẽ sang tên cho anh nhé, em sợ dưới tên em có quá nhiều cửa hàng và bất động sản, sẽ khiến người khác nghi ngờ." Lý Trình Trình nói xong, giao tiền và giấy chứng nhận hộ khẩu cho Bạch Đại Sơn.

Bọn họ đã có một cái viện tử lớn ở nhà ga đối diện rồi, một cửa hàng ở đây, bây giờ lại có thêm một cửa hàng nữa. Nếu tất cả đều đứng dưới tên của Lý Trình Trình thì đến lúc đó có người đến kiểm tra, nghi ngờ nguồn gốc số tiền thì cô biết phải làm sao? Bạch Đại Sơn và Hạ Vân Lai đến cửa hàng bên cạnh giải quyết công việc, Lý Trình Trình bắt đầu viết gợi ý tuyển dụng, yêu cầu tuổi tác để tuyển dụng thật sự rất khó quyết định.

Cô nhớ lại kiếp trước có rất nhiều xí nghiệp giới hạn độ tuổi tuyển dụng là ba mươi lăm tuổi, Lý Trình Trình liền quy định độ tuổi tuyển dụng là từ ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi.

Bởi vì những người ở độ tuổi này, già hay trẻ đều cần phải nuôi gia đình. Nếu có việc làm thì họ sẽ nghiêm túc và chăm chỉ hơn những người trẻ tuổi, bởi vì họ sợ không kiếm được tiền sẽ không thể nuôi nổi gia đình.

Cửa hàng thực phẩm tươi sống tuyển dụng một nữ nhân viên bán hàng.

Tuổi: ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi.

Yêu cầu: Biết đọc biết đếm, nhiệt tình, lễ phép, có quan điểm, biết lắng nghe sự sắp xếp.

Về phần tiền lương đãi ngộ cô không có nói, đợi đến lúc người ta đến phỏng vấn rồi cô nói sau.

Viết xong bản thông báo tuyển dụng, Lý Trình Trình dán luôn thông báo tuyển dụng lên cửa của cửa hàng thực phẩm tươi sống, sau đó cô ngồi ở trong tiệm chờ. Thỉnh thoảng bên ngoài có người đi qua, nếu có người chú ý tới thông báo tuyển dụng này, nhất định sẽ tới đây hỏi thăm tình hình cụ thế.

Đợi trong chốc lát, một người đàn ông trung niên đi đến hỏi: "Bà chủ, ở đây cô chỉ tuyển nhân viên nữ mà không tuyển nhân viên nam sao?"

Lý Trình Trình trực tiếp gật đầu: "Đúng vậy, chỉ tuyển nhân viên nữ thôi."

Người đàn ông mất mát gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Đương nhiên Lý Trình Trình biết có rất nhiều thanh niên tri thức trở về thành phố, công việc đang thiếu hụt trầm trọng, nhưng còn cách nào đâu? Cô cũng đâu có cách tạo ra nhiều công việc nên chỉ có thể làm mọi việc từ từ theo yêu cầu của bản thân.

Người đàn ông vừa rời đi không lâu sau lại có một cô gái mặc váy ăn mặc vô cùng xinh đẹp đi tới, trông có vẻ không kém Lý Trình Trình bao nhiêu, vừa nhìn là biết không giống người có thể yên ổn làm việc, Lý Trình Trình dùng tiền thuê người ta là để tới làm việc cho mình chứ không phải tới là để cung phụng như tổ tông.

"Tại sao ở đây chỉ tuyển phụ nữ lớn tuổi mà không tuyển người trẻ tuổi? Chẳng lẽ trong mắt cô, người trẻ tuổi không xứng đáng tìm việc làm phải không? Có phải cô xem thường người trẻ tuổi chúng tôi không?" Cô gái vừa bước vào thì vênh váo chỉ trích Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình không quen cô ta, trực tiếp mang lươn trên kệ tới: "Cô có năng lực như vậy thì cô g.i.ế.c lươn cho tôi đi."

Cô gái sợ hãi hét lên, sau đó lùi lại hai bước, cứ như vậy hoảng sợ nhìn Lý Trình Trình.

Loading...