Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:17:49
Lượt xem: 50
Trình Tuyết Dương kể tiếp: "Năm đó khi bà cùng Hà Uyển Xuân đi xem phim, Hà Uyển Xuân chọn bộ phim không phải thể loại mà bà thích, cho nên bà rất nhanh ngủ quên mất, nhưng tự nhiên trong đầu bà có giọng nói vang lên, nói với bà: "Trình Tuyết Dương, chạy đi, Trình Tuyết Dương, chạy đi," giọng nói đó không nói rõ lý do là gì, bà cũng không biết tại sao nhưng bà cảm thấy giọng nói đó rất nôn nóng, vì thế bà nhanh chóng mở mắt nói với Hà Uyển Xuân là mình không thoải mái muốn đi vệ sinh, sau đó Hà Uyển Xuân đi cùng với bà, bà nhảy từ cửa sổ nhà vệ sinh ra ngoài rồi trốn vào trong đống rác, bà nhìn thấy Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn đang nóng lòng đi tìm bà, bà biết bọn họ nôn nóng tìm bà nhất định không phải vì lo lắng cho bà, vậy thì chính là có âm mưu..."
Lý Trình Trình biết rõ gật đầu, xem ra chính Trình Tuyết Dương cũng dùng trận pháp nhắc nhở chuyển thế của mình, để bà tránh đi âm mưu cũng tránh được một đời khốn khổ.
Trong cuộc sống có khó khăn là chuyện rất bình thường, nhưng có thể sống tốt mới là hạnh phúc lớn nhất.
Lý Trình Trình ôm Trình Tuyết Dương, vỗ vai bà: "Bà nội, bạn bè không đáng để qua lại thì bỏ qua là tốt nhất, nếu không sau này ai cũng không biết được người ta sẽ hãm hại mình như thế nào."
Trình Tuyết Dương thở dài tiếc nuối, tuy rằng Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn âm mưu thất bại, nhưng họ lại tiếp tục hãm hại cháu gái bà, làm cháu gái bà lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như thế, để cho nhà họ nuôi dưỡng hàng giả nhiều năm như vậy, còn dùng biết bao nhiêu tâm huyết trên người cô ta.
Nếu việc này không bị bại lộ, vậy thì mưu kế của Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn chẳng phải sẽ thành công rồi sao?
Lý Trình Trình để Trình Tuyết Dương nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó xuống nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, hôm nay có bà nội ở đây ăn cơm, cô nhất định phải làm một bữa thật thịnh soạn, hiện tại trong sân có rất nhiều rau ăn được rồi.
Nghĩ đến người già không thể ăn đồ cay có nhiều dầu mỡ cho nên Lý Trình Trình không làm món gì có hương vị nặng, cô làm món thịt xông khói xào tỏi, rau xào, khoai tây thái sợi xào giấm, tai lợn kho, ruột già kho, còn múc một bát trứng kho, còn canh là canh cà chua với trứng gà.
Vì làm canh gà mái già hầm không kịp, hơn nữa Bạch Đại Sơn không ở nhà để làm thịt nên cũng không chế biến được, cô quyết định không nấu canh gà mái hầm.
Lúc Bạch Đại Sơn về nhà, Lý Trình Trình đã nấu xong cơm trưa, anh nói: "Vợ ơi sao em không đợi anh về nấu?
Tuy hiện tại họ không cần ra ngoài bày quán bán hàng nữa, nhưng Lý Trình Trình phụ trách việc xử lý hàng hóa nên cô cũng không rảnh rỗi.
"Bà nội Bằng Bằng đến, em sợ bà đói bụng nên nấu cơm trước, anh bưng đồ ăn lên bàn đi để em xem bà nội Bằng Bằng dậy chưa." Lý Trình Trình vỗ vai Bạch Đại Sơn sau đó vào phòng gọi Trình Tuyết Dương, thấy bà đã ngồi ở mép giường cô nói: "Bà nội Bằng Bằng, bà đói chưa? Cơm trưa đã nấu xong rồi."
"Cảm ơn cháu Trình Trình." Trình Tuyết Dương cảm động nói.
Dù các cháu ở nhà thường xuyên chăm sóc bà rất chu đáo nhưng cảm giác lúc này lại hoàn toàn khác, như thể cuộc đời như này là đủ rồi.
Đi vào bếp nhìn thấy đồ ăn trên bàn cơm, Trình Tuyết Dương nhìn Lý Trình Trình: "Trình Trình, làm cháu tốn kém rồi."
Lý Trình Trình lắc đầu: "Không sao đâu, chúng cháu cũng muốn ăn mà!"
Hai tay Lý Hiểu Đồng đặt trên bàn cơm, đầu đặt ở trên hai tay, đắc ý mà rung đùi: "Cơm chị nấu ăn rất ngon, mỗi ngày em có thể ăn được rất nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/chuong-162.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ đang có người khác ở đây, cô bé cũng không dám gọi Lý Trình Trình là mẹ, nếu để cho người khác hiểu lầm Lý Trình Trình còn trẻ như thế mà đã có con gái lớn như vậy rồi, không biết người ta sẽ nói Lý Trình Trình như thế nào.
Trình Tuyết Dương cười rạng rỡ: "Thật sao? Vậy lát nữa bà phải ăn nhiều hơn mới được."
Bạch Đại Sơn bưng ra bốn bát cơm, bày ra cho mọi người: "Bà nội Bằng Bằng, bà ngồi xuống ăn cơm đi! Cơm canh đơn giản mong bà thông cảm."
"Như vậy là tốt lắm rồi, thật đấy." Trình Tuyết Dương ngồi xuống cầm đũa lên gắp đồ ăn ăn thử, trước tiên bà ăn một miếng ruột già kho, đôi mắt bừng sáng lên: "Đây là mấy thứ đang xử lý ở bên ngoài à?"
Lý Trình Trình gật đầu: "Đúng vậy, cháu không biết làm sạch mấy thứ này cho nên thuê người biết làm đến đây xử lý giúp cháu, đã rửa nhiều lần nên rất sạch sẽ."
Trước đây đều rửa ở cạnh giếng, sau đó người trong thôn An Cư đều biết cô chuẩn bị cho quán cơm nên Lý Trình Trình để các cô ấy mang đến bờ sông để xử lý, sau khi xử lý sạch sẽ ở bờ sông rồi mang về nhà dùng nước giếng rửa lại mấy lần, nếu mỗi ngày chỉ dùng nước giếng thì nước giếng sẽ cạn đi rất nhiều."
Tuy nước trong giếng giảm đi sẽ đầy lại nhưng nếu mỗi ngày dùng nhiều như thế, nước lên cũng chậm cho nên sau này đến thẳng bờ sông để rửa, thời đại này còn chưa có phân đạm hóa học, nước sông lại là dòng chảy liên tục nên rất sạch sẽ, hơn nữa mang về nhà còn rửa lại mấy lần nữa nên rất sạch sẽ.
"Không nghĩ đến thứ thối hoắc này sau khi qua tay con, có thể biến thành món ăn ngon như thế, tay nghề của con thật khéo đó Trình Trình." Trình Tuyết Dương khen ngợi nhưng trong lòng lại rất đau lòng, cô phải làm bao nhiêu việc, nấu qua bao nhiêu cơm mới có thể luyện ra tay nghề như vậy?"
Nghĩ đến các cháu trong nhà, Trình Tuyết Dương thấy bọn chúng thật sự quá hạnh phúc, bởi vì từ nhỏ bọn chúng đã có người chuyên phụ trách chăm lo dạy dỗ, mà Lý Trình Trình phải ở bên ngoài chịu khổ nhiều như vậy.
Kể cả bây giờ đã biết thân phận của Lý Trình Trình lại không thể công khai thừa nhận cô.
Bởi sợ Hà Uyển Xuân và Lâm Lệ Liên gây chuyện bất lợi nên muốn bảo vệ Lý Trình Trình thật tốt thì trước mắt chỉ có thể tạm thời không thừa nhận.
"Cháu cũng chỉ làm bừa thôi." Lý Trình Trình cười thẹn thùng, tay nghề nấu nướng của cô thật sự không tốt lắm, chỉ bởi vì làm phá lấu khá đơn giản, chuẩn bị hết đầy đủ gia vị, cho nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi rồi từ từ hầm là được rồi, hoàn toàn không cần lo lắng gì nữa.
Trình Tuyết Dương ở nhà Lý Trình Trình ăn cơm trưa, tiện đường đi đến công trường thi công để tham quan, bà muốn đích thân xem xét tiến độ, sắp xếp tốt công việc sắp tới, ở công trường có cấp dưới của bà trông coi, cũng không có ai dám bớt xén nguyên vật liệu, càng không có ai dám gây sự, nếu không bà chấm dứt luôn công trình này, vậy thì ai cũng đừng nghĩ đến việc kiếm tiền.
Buổi tối Lý An An về thôn, biết Trình Tuyết Dương đến thôn An Cư đi thẳng đến công trường thi công thì không được vui nói: "Bà nội, bà đến rồi ạ, sao bà không đến trường học thăm cháu trước, mà lại đi nhà Lý Trình Trình vậy? Cô ấy đã từng giúp Bằng Bằng nhưng cũng chưa đến mức thành ân nhân cứu mạng được."
Nếu đến trường học đón cô, đưa cô cùng về vậy thì không phải cô lại khiến cho các bạn học ngưỡng mộ thêm lần nữa hay sao?
Cô hiện tại đã là nhân vật nổi tiếng trong trường, không biết có bao nhiêu người muốn lấy lòng cô, kể cả là quần áo cũ, cô chỉ cần nói là các chị ở nhà họ Quý đã từng mặc qua mọi người đều tranh nhau mua, một bộ quần áo cũ cô cũng kiếm được vài tệ đấy.
Trình Tuyết Dương nghiêng đầu nhìn Lý An An, cau mày thiếu kiên nhẫn: "An An, bà nội còn có việc bận, làm gì có thời gian rảnh đến trường học tìm con? Trường học phải được đưa vào sử dụng trước ngày mùng một tháng chín, nếu không học kỳ sau sẽ bị chậm trễ con có biết không?"