Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:16:49
Lượt xem: 59

Mấy trăm tệ một cái đồng hồ, mấy người mua nổi? Huống chi còn là hai cái.

Lý Trình Trình kéo tay Bạch Đại Sơn tới, đeo chiếc màu đen kiểu nam lên tay anh: "Khá hợp với anh đấy, anh biết xem giờ không?"

Bạch Đại Sơn cười tủm tỉm lắc đầu: "Không biết. '

Lý Trình Trình kinh ngạc nhướn mày: "Anh lừa người à? Em chưa từng đi học em còn biết xem giờ, anh không biết xem giờ á? Em chẳng tin đâu!"

Nói thật lòng thì đúng là nguyên chủ không biết xem giờ nhưng cô chỉ có thể nói vậy, bằng không cô nói với Bạch Đại Sơn là cô xuyên không từ nơi khác đến sao?

"Nếu vợ biết xem thì vợ dạy anh xem đi." Bạch Đại Sơn đáng thương nhìn Lý Trình Trình.

"Được ạ!" Lý Trình Trình đeo đồng hồ lên tay mình xong thì tiến lại gần, chỉ kim trên đồng hồ rồi nói: "Cái ngắn này là kim giờ, chỉ vào số mấy thì là từng ấy giờ, sau đó cái kim dài kia là kim phút..."

Mới nói hai câu, Bạch Đại Sơn bắt đầu trêu đùa cô, có thể thấy Bạch Đại Sơn biết xem giờ, anh cố ý làm thế.

"Vẫn là ở nhà mình tốt, muốn làm thế nào thì làm thế." Mặc dù ở nhà họ Quý, cuộc sống không tệ nhưng tối đến anh nhịn rất lâu rồi, anh thèm muốn vợ còn phải suy nghĩ tới người khác ở những phòng khác.

Về nhà thì khác rồi, anh có thể muốn vợ.

Lý Trình Trình véo tai Bạch Đại Sơn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn làm thế nào thì làm thế?"

"Anh muốn báo đáp ân tình vợ anh, cũng muốn vợ anh cảm động rơi nước mắt..."

Bởi vì có chuyện quan trọng hơn phải làm, Lý Trình Trình cũng không có tâm trạng xem xét những phần quà khác.

Mãi cho đến rạng sáng, trong phòng mới yên tĩnh lại.

Buổi sáng hôm sau, Lý Trình Trình bị tiếng động bên ngoài đánh thức, mặc dù biết bên ngoài có người nhưng dáng vẻ bây giờ của cô không thể ra ngoài gặp người khác, nếu không người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tối qua cô với Bạch Đại Sơn làm loạn rất lâu.

Cô ở trong phòng sửa soạn lại cho bản thân một lúc rồi mới ra ngoài, không thấy người nói chuyện đâu nữa, chỉ có một đống đồ vật đặt trên mặt đất trong phòng khách, Lý Trình Trình khó hiểu: "Bạch lão đại, đồ ở đâu ra thế?"

"Mấy thứ này là bà nội Bằng Bằng sai người đưa tới, ngoài ra còn có một phần sổ đỏ." Bạch Đại Sơn cầm sổ đỏ lên đưa cho Lý Trình Trình: "Ý của bà nội Bằng Bằng là tặng miếng đất này cho em, tạm thời chưa sang tên, tránh cho người khác đố kỵ, đợi thêm vài năm nữa rồi sang tên cho em."

Lý Trình Trình mở sổ đỏ ra, không phải sổ do thôn cấp mà là cục quản lý đất cấp, so với thôn cấp có tác dụng hơn, ai dám tự ý động đến mảnh đất này, Trình Tuyết Dương có thể báo công an bắt họ.

Lý Trình Trình không ngờ bà nội lại tặng mình phần quà lớn như vậy, hai mươi mẫu đất, mặc dù là đất cỗi, không trồng lương thực được nhưng có thể trồng các loại ngũ cốc và đậu!

Trong lịch sử, hình như thập niên 80 từng xảy ra ba lần hạn hán nên dự trữ nhiều lương thực chút cũng không sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/chuong-145.html.]

"Người phụ trách giao hàng kia vừa mới nói, qua một khoảng thời gian nữa, bà nội Bằng Bằng sẽ sắp xếp Quý Vinh đến đây để nói chuyện với trưởng thôn chuyện xây dựng trường tiểu học và bệnh viện ở thôn An Cư, như vậy sau này đám trẻ đi học, mọi người đi khám bệnh không cần phải đi xa như vậy nữa." Bạch Đại Sơn nói tiếp.

Nghe đến đó, Lý Trình Trình hơi khiếp sợ, cô không nghĩ tới Trình Tuyết Dương sẽ làm vậy, phải biết thôn An Cư là nơi khiến Trình Tuyết Dương mất mạng, vậy mà Trình Tuyết Dương lại báo đáp thôn An Cư như thế.

Lý Trình Trình gật đầu: "Vậy thì quả thật là thuận tiện rồi, sau này Hiểu Đồng và con chúng ta ở thôn học cũng được, không cần phải đi xa như vậy nữa, chúng ta cũng có thể yên tâm hơn chút."

Còn về giáo viên, chuyện này cũng không cần lo lắng, chỉ cần là đơn vị của "nhà họ Trình" và "nhà họ Quý" thì sẽ có một đống người ưu tú chen chúc tới, cho nên không cần lo lắng giáo viên thế nào, không cần lo lắng y thuật của bác sĩ ra sao.

Năng lực không qua cửa,"nhà họ Trình","nhà họ Quý" sẽ không nhận.

"Chị ơi, em nhớ anh Hiểu Quân." Thấy Lý Trình Trình đi ra, Lý Hiểu Đồng chạy tới, bĩu môi nói.

"Vừa mới về thôi mà em đã nhớ người ta rồi sao? Nhưng mà anh Hiểu Quân cũng có người nhà của mình, cũng phải đi học, phải ở cùng người nhà, đợi anh Hiểu Quân nghỉ đông, chúng ta lại tới chỗ anh Hiểu Quân chơi, hoặc là để anh Hiểu Quân qua bên này với em được không?"

Hôm nay cô dạy muộn nên chắc chắn b.í.m tóc này là do Bạch Đại Sơn thắt cho cô bé, không ngờ tới tay nghề của anh lại tốt như vậy, sau này nếu như họ có con gái, cô có thể để Bạch Đại Sơn buộc tóc cho con.

"Trong thôn cũng có rất nhiều bạn nhỏ không kém tuổi em là bao, em có thể tìm họ chơi mà, phát cho mỗi người một viên kẹo, chắc chắn họ sẽ muốn chơi với em." Lý Trình Trình cho Lý Hiểu Đồng một ít kẹo để cô bé mang ra ngoài kết bạn.

Trong thôn không có hồ nước nên đối với đám trẻ mà nói cũng khá an toàn, chỉ cần không đi vệ sinh nhà người khác là được bởi vì dễ bị rơi xuống cầu xí.

Bây giờ mọi người đều muốn dựa vào Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn để kiếm tiền, có thể nói trong mắt mọi người, hai người họ còn quan trọng hơn cả trưởng thôn, họ nào dám bắt nạt Lý Hiểu Đồng!

Trưởng thôn quản lý cả một thôn nhưng ông ta không mang đến lợi ích thực chất cho mọi người còn Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn mang lại thu nhập cho họ, mọi người có thể không coi trọng Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho dù có người khó chịu khi thấy Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn, họ cũng không dám tỏ ra ngoài mặt, cùng lắm là oán hận trong lòng mà thôi. Nếu nói ra bị người khác nghe thấy, truyền tới tai Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn, đến lúc đó người ta không nhận rau dại họ đào nữa thì phải làm sao?

Lý Trình Trình thả gà từ trong đường hầm của sơn động về lại chuồng gà, trước đó lúc thu gà về nhà nuôi, cô đã trộn chúng lẫn với gà trong đường hầm, cô không phân biệt rõ nên cô cứ tùy ý chuyển mấy con ra ngoài.

Lý Trình Trình định đợi đến lúc họp chợ thì mua thêm chút gà giống về, cô tính năm nay nuôi thêm gà, khoảng trống trong nhà còn nhỏ quá, nếu không cô sẽ nuôi cả nghìn con, kể cả một con chỉ bán được bốn tệ thì dựa vào gà thôi, cô cũng kiếm được không ít tiền.

Bây giờ chỉ có thể từ từ kiếm tiền, từ từ mở rộng bản đồ của bản thân.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lý Trình Trình bỏ hồ lô đựng đồ ăn xuống, ra ngoài mở cửa, nhìn thấy thôn dân thôn An Cư đứng bên ngoài, cô hơi tò mò: "Tìm chúng tôi có chuyện gì thế?"

"Khi nào thì thu mua rau vậy?" Thôn dân ngại ngùng hỏi.

Người họ xem thường giờ đây trở thành người có cuộc sống sung túc nhất, đúng là khiến một đám người hâm mộ không thôi.

Ban đầu trong thôn có một vài người xem thường bốn anh em nhà Bạch lão đại, bây giờ họ hối hận biết bao nhiêu, trước đây, nếu lúc Bạch Đại Sơn hai bàn tay trắng mà gả con gái cho người ta, vậy thì bây giờ người có thể trải qua cuộc sống khấm khá với Bạch Đại Sơn là người nhà mình rồi!

Loading...