Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-03-15 20:42:03
Lượt xem: 64
Cho dù nói Hạ Vân Lai quay lại trộm, bọn họ cũng có thể làm được gì đâu? Bọn họ không biết Hạ Vân Lai ở đâu, cũng không có cách nào tìm thấy Hạ Vân Lai!
Sáng sớm ngày thứ hai, còn chưa đến tám giờ, người dân trong thôn đã đợi không nổi mà đem đồ của nhà mình đến rồi, nhưng mà Lý Trình Trình không vì mọi người đến rồi mà thay đổi thời gian biểu hàng ngày của mình, đã nói là tám giờ thì là tám giờ.
Đúng tám giờ, Bạch Đại Sơn đem bàn chuyển đến bên ngoài cổng, trực tiếp chắn trước cửa viện, tránh việc người khác thừa cơ lẻn vào bên trong viện.
Sau đó Lý Trình Trình sắp xếp sổ hộ khẩu và gọi tên, gọi đến nhà ai, thì nhà đó đến để kiểm tra, cân trọng lượng, đăng ký và thanh toán, những người đến xếp hàng trước cảm thấy không vui, nhưng Lý Trình Trình cũng không để ý đến bọn họ, bởi vì hôm qua đã nói rõ rồi, dùng sổ hộ khẩu để xếp hàng, bọn họ không nghe, trách được ai chứ?
Liễu Lệ Hoa tự mình đem ốc nước ngọt nhỏ giao cho Trương Quế Phương, Trương Quế Phương lại đem của nhà mình với Liễu Lệ Hoa trộn lẫn lại với nhau, sau đó đưa cho mẹ kế của Hạ Vân Lai đem sang bên đó, bọn họ không dám đến trước mặt hai vợ chồng Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn.
Liễu Lệ Hoa dắt tay đứa con trai lớn, đi đến nơi gần nhà Bạch Đại Sơn, cứ đứng từ xa nhìn hai người Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn bận rộn trước cửa như thế, nhìn thấy một đống tiền trong tay Lý Trình Trình, Liễu Lệ Hoa ngưỡng mộ không sao tả được.
Nếu như ông chủ đưa cho cô ta nhiều tiền như vậy, bảo cô ta đến mua rau, chắc chắn cô ta sẽ lén lút giữ lại cho bản thân một ít, sau đó giúp ông chủ mua rau với giá cả thấp nhất.
"Con trai, con có muốn sống trong ngôi nhà to kia không?" Liễu Lệ Hoa chỉ vào cái viện to của Bạch Đại Sơn, hỏi.
Con trai lớn của Liễu Lệ Hoa liên tục gật đầu: "Muốn."
Trong nhà của bọn họ có hơn mười mấy người chung sống, cả ngày đều ồn c.h.ế.t đi được.
"Con trai, chỉ cần con nghe lời, rất nhanh thôi mẹ sẽ đưa con đến nhà to này ở." Liệu Lệ Hoa nhìn nhà to của Bạch Đại Sơn, mặt mày sa sầm nói.
Thôn An Cư có tổng cộng là 4 hàng, có tám mươi chín mươi hộ gia đình, ba người Lý Trình Trình, Lăng Nhược Tuyết, Bạch Đại Sơn mỗi người bận rộn cả nửa ngày trời, mới làm xong được hết công việc, mọi người cầm tiền mà rời đi với tâm trạng đầy mãn nguyện.
Không ngờ đồ ăn ăn không hết trong nhà không những có thể bán kiếm tiền, mà đến rau dại không ai ăn ở trong núi cũng có thể bán lấy tiền, tuy so với rau xanh ở trong nhà giá cả có rẻ hơn một nửa, nhưng mà số lượng lớn cũng có thể kiếm được tiền, tiền kiếm được trong một ngày còn nhiều hơn là số tiền kiếm được bằng công điểm.
Nếu như cả nhà cùng chăm chỉ, một ngày có thể kiếm được vài đồng, một tháng thì có thể kiếm được hơn một trăm, rất nhiều người đều nghĩ như vậy, đều bị tiền làm cho lay động, quyết định mỗi ngày đều phải kiếm tiền.
Đợi Lăng Nhược Tuyết đi về, Lý Trình Trình bảo cậu bé và Lý Hiểu Đồng cùng đi vào trong phòng, sau đó lập tức đem số rau xanh hôm nay mua được đều để vào trong hang, hôm nay mệt như vậy, cô cũng không muốn thu dọn nữa, dù sao ngày mười lăm tháng Chạp âm lịch cũng qua rồi, lại đi mở cửa cửa hàng đối diện khách sạn Quốc Doanh, thời gian còn mấy ngày nữa, không cần vội.
Ngày đầu tiên có chút không có kinh nghiệm, ngày thứ hai mọi người đều quen tay hết rồi, tốc độ cũng nhanh hơn, đến trưa là đã xong hết rồi.
Buổi chiều Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn lái xe ba bánh đi ra ngoài một chuyến, chủ yếu là làm ra vẻ trông giống như giao đồ ăn cho nhà hàng, nếu không người trong thôn nhất định sẽ nghi ngờ, bọn họ giúp nhà hàng mua nhiều đồ ăn như thế, đều không cần phải chuyển ra ngoài sao?
Hôm nay, lúc mà mọi người đều xếp hàng ở ngoài cổng nhà Bạch Đại Sơn đợi kiểm tra trọng lượng, chồng của Liễu Lệ Hoa, cũng chính là Lưu Đại Tráng kéo tai Liễu Lệ Hoa, kéo cô ta vào thôn An Cư, Liễu Lệ Hoa đau đến nỗi vừa khóc vừa xin tha thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/chuong-121.html.]
Mà ba đứa con của hai người cũng đi theo sau, gào khóc suốt quãng đường, tiếng khóc vừa to vừa đáng thương, rất nhanh đã gây sự chú ý cho mọi người.
Ngoài cổng của nhà Bạch Đại Sơn rộng như thế, nếu già trẻ gái trai của mỗi nhà đều đến vậy thì chắc chắn là đứng không nổi, vì vậy mọi người sau khi đem đồ đến thì chỉ có một người ở lại xếp hàng, những người còn lại thì về nhà, nên Lưu Đại Tráng và Liễu Lệ Hoa vào thôn mới bị nhiều người nhìn như thế.
Có người hét lên: "Lưu Đại Tráng, Liễu Lệ Hoa rốt cuộc đã phạm lỗi gì, sao anh đối xử với cô ta như thế? Tốt xấu gì cô ta cũng đã sinh cho anh ba đứa con, kể cả anh không đối xử tốt được với cô ta, cũng không nên làm cô ta bị thương chứ?"
"Nếu như Liễu Lệ Hoa không làm gì sai, tôi có thể đối xử với cô ta như thế này sao?" Lưu Đại Tráng tức giận nói: "Tuy cô ta sinh cho tôi ba đứa con, nhưng đứa trẻ này rốt cuộc có phải là của tôi hay không thì còn chưa biết đâu!"
Mọi người vừa nghe, ai nấy đều trợn tròn mắt, đây là một tin tức động trời, do đó mọi người cũng không khuyên nữa, mà đi theo sau Lưu Đại Tráng, muốn đi đến nhà họ Liễu xem xem rốt cuộc Liễu Lệ Hoa này đã làm chuyện có lỗi gì với Lưu Đại Tráng, thế mà lại khiến Lưu Đại Tráng giận như thế.
Trương Quế Phương nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chạy ra ngoài xem, nổi giận đùng đùng: "Lưu Đại Tráng, cậu làm gì đấy hả? Cậu mau bỏ Lệ Hoa nhà chúng tôi ra, cậu dựa vào đâu mà lại động thủ với Lệ Hoa nhà chúng tôi hả?"
Lưu Đại Tráng đẩy mạnh Liễu Lệ Hoa đến trước mặt Trương Quế Phương, Liễu Lễ Hoa ngã mạnh lên trên mặt đất, vết thương trên cánh tay và chân đau buốt, khiến cho cô ta khóc càng to hơn, Lưu Đại Tráng trách móc nói: "Dựa vào cái gì à? Thì là dựa vào việc Lưu Tử Vinh không phải là con của tôi, dựa vào việc cô ta là Liễu Lệ Hoa đã cắm sừng tôi nhiều năm nay, tôi nên đánh c.h.ế.t cô ta người đàn bà phóng túng dâm loạn như vậy, tôi không đánh c.h.ế.t cô ta đều là bởi vì tôi quá nhân từ rồi đấy."
"Lưu Đại Tráng, cậu đang nói vớ vẩn cái gì đấy?" Trương Quế Hoa tức giận gào lên: "Tử Vinh không phải con của cậu, nó là con của ai?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy bà ta muốn để Liễu Lệ Hoa gả cho Bạch Đại Sơn nhưng mà đứa trẻ này chính xác là con của Lưu Đại Tráng, lúc mà Liễu Lệ Hoa vừa mới gả cho Lưu Đại Tráng, sao có thể ngoại tình được.
"Bà đi mà hỏi Liễu Lệ Hoa, bà hỏi con gái tốt của bà đi, Lưu Tử Vinh rốt cuộc có phải là con của tôi hay không, bà tự hỏi cô ta đi." Lưu Đại Tráng dùng ánh mắt căm hận chỉ vào Liễu Lệ Hoa, nhìn đúng thật là không giống như đang diễn kịch.
Nhìn thấy anh ta như thế, mọi người đều nhận định Liễu Lệ Hoa ngoại tình, khiến cho Lưu Đại Tráng bị cắm sừng những mười năm nay, đứa trẻ được đưa cho người khác nuôi, vì vậy mọi người đều đồng tình với anh ta, có người không ngại phiền phúc thậm chí còn kêu gọi Lưu Đại Tráng đánh c.h.ế.t Lưu Lệ Hoa và cưới một người vợ khác.
Đương nhiên Lưu Đại Tráng nghĩ lấy một người vợ khác, nhưng cũng không thể đánh c.h.ế.t Liễu Lệ Hoa được, nếu không anh ta sẽ phạm tội, mà phạm tội thì sẽ không có tự do, còn cưới vợ kiểu gì được nữa, sao có thể hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp chứ?
Cứ cho là lại cưới, cũng phải đem tiền cầm về tay trước mới có thể lại cưới!
Nếu không con gái nhà ai lại nguyện ý gả cho một người không có tiền như anh ta chứ?
"Lệ Hoa..." Trương Quế Hoa bị thái độ của Lưu Đại Tráng làm cho d.a.o động, bà ta hạ thấp người xuống đỡ Liễu Lệ Hoa đứng dậy, nhỏ tiếng hỏi: "Lệ Hoa, con nói với mẹ, Tử Vinh rốt cuộc có phải con của con với Lưu Đại Tráng không."
"Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa." Liễu Lệ Hoa nói xong tâm lý lập tức bị tổn thương mà gào khóc, cô ta không nói rõ ràng, nhưng thái độ của cô ta khiến mọi người tự cảm nhận được, Lưu Tử Vinh đích thực không phải con của Lưu Đại Tráng.
"Rốt cuộc có phải không? Có phải không? Con nói cho mẹ biết đi!" Trương Quế Hoa vô cùng lo lắng, con gái của bà ta bị đem trả về, thế này thật là quá mất mặt rồi.
Con gái bà ta chỉ có thể ly hôn với Lưu Đại Tráng.
Liễu Lệ Hoa che miệng lại, đau lòng mà khóc lớn hơn chục giây, sau đó mới nức nở nói: "Hai ngày trước khi kết hôn, con lên núi cắt cây ngải cứu, gặp được Bạch Lão Đại, Bạch Lão Đại đẩy con vào trong bụi cỏ, hung hãn chiếm đoạt con, lúc đó con vừa đau vừa sợ, không dám nói với bất cứ ai, bởi vì con sợ Đại Tráng sẽ không cần con nữa, nên con cũng không rõ là Tử Vinh rốt cuộc là con của Đại Tráng hay là con của Bạch Lão Đại... Huhu huhu..."