Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-02-25 20:53:38
Lượt xem: 104
Nghe vậy, nghĩ đến chuyện bản thân cân nhắc suốt nhiều ngày nay, Lận Đình cũng không miễn cưỡng nữa. Cô lại thu chân lên giường, rồi mới nói: “Mẹ chồng bảo con cứ ở nhà một đêm, để sáng mai con chuẩn bị đồ ăn sáng cho cha mẹ vậy.”
“Ơ? Hôm nay có thể ngủ lại à? Sao con không nói sớm, bà thông gia cũng tốt bụng quá thể.” Tốt hơn mẹ chồng của Lận Tương nhiều.
Lý Đào Hồng sắp bước chân qua bậc cửa, lại vội vàng ngược lại, bà cười đến độ đôi mắt híp lại, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Nếu không đón cả bà thông gia và hai đứa bé đến đây luôn nhé, người một nhà càng đông càng náo nhiệt mà.”
Hoắc Tiếu cũng cười: “Không cần đâu ạ, mẹ con đưa hai đứa bé đến nhà cậu rồi, tối nay cũng không về.”
Khóe miệng Lý Đào Hồng hơi xụ xuống, cảm thấy có chút đáng tiếc, thế nhưng bà ấy cũng không nói gì nữa, vui vẻ đi vào phòng bếp.
Nhân cơ hội này, Lận Đình nói ra ý tưởng để dân làng nuôi thỏ của mình.
Tuy thời tiết ở phương Bắc khá lạnh, nhưng chỉ cần chú ý đến độ ấm, chăm sóc đúng cách thì vẫn có thể nuôi một số loại thỏ có lông dài rậm có thể chịu rét. Vấn đề cần lo lắng hiện tại là làm thế nào đề tìm được nguồn ra.
Và chắc chắn người phụ trách sẽ phải làm đơn xin, phải bàn bạc với lãnh đạo cấp trên nhiều lần để được hỗ trợ tài chính, thậm chí còn phải chạy đến thành phố Hoa Thành để học tập.
Thương mại, xuất khẩu, phiếu ngoại hối,... đối với dân chúng ở tầng chót mà nói, đây hoàn toàn là những chuyện nằm bên ngoài nhận thức.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho nên, Lận Thắng Lợi và Lận Minh nghe mà cái hiểu cái không.
Còn Lận Vĩ và Hoắc Tiếu chỉ nghe một chút đã hiểu.
Chẳng qua, hai người đều không vội nói chuyện, mà đều thầm cân nhắc tính khả thi của ý tưởng này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-99.html.]
Một lúc lâu sau, Hoắc Tiếu cất tiếng trước: “Chiều nay khi lên thị trấn, anh sẽ đến công xã tìm bí thư Vương để đề cập đến chuyện này.”
Lận Vĩ cũng nói: “Chuyện này không dễ đâu, chưa chắc bí thư Vương đã nguyện ý mạo hiểm, em đừng ôm quá nhiều hi vọng.”
Lận Đình xua tay: “Em cũng chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi, nếu thành công thì ít nhất chúng ta có thể bố trí một số người vào nhà máy, nếu không thành công thì cũng chỉ là vài lời linh tinh thôi.”
Thật ra nếu nghiêm túc một chút, cô phải thống kê số liệu và viết một bản báo cáo, như thế thì khả năng dược chấp nhận sẽ cao hơn.
Thế nhưng cô không phải nhân viên nhà nước, cũng không muốn quá nổi bật trong cái giai đoạn nhạy cảm này, càng không có tham vọng, nên cuối cùng cô cũng không động bụng.
Chiều hôm đó.
Sau khi Hoắc Tiếu và Lận Minh đạp xe rời đi.
Người nhà họ Lận đều có thói quen ngủ trưa, thế nhưng hôm nay tất cả đều ngồi chờ ở nhà chính.
Lận Đình đang chơi cờ với anh hai để g.i.ế.c thời gian, thấy trái tim cha mẹ và chị dâu đều như sắp bay ra ngoài đến nơi, cô thuận miệng nhắc đến chuyện theo quân.
“Hả? Con phải theo quân á?” Quả nhiên lực chú ý của Lý Đào Hồng bị dời đi, cho dù trong lòng đã sớm có dự đoán, thế nhưng khi ngày này đến thật, bà ấy vẫn không nỡ: “Bao giờ con đi?”
Lận Đình: “Ít nhất một tháng nữa, dù sao cũng phải chờ Hoắc Tiếu làm quen với đơn vị mới đã rồi con mới đến được.”
Thật ra, ngoại trừ những lý do đã nêu, cô rất bằng lòng đi theo quân, vì sau khi tiếp xúc lâu dài, xác suất cô bị nhận ra không phải nguyên chủ là rất cao.